HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Ai biết, ngay sau đó Du Mặc lại nói: “Kết hôn cùng sự nghiệp là hai chuyện không liên quan đến nhau, sau khi kết hôn em có thể tiếp tục ở thành phố A, làm việc của em, vừa hay tôi cũng có việc mình muốn làm. Tôi vốn đang lo lắng sau khi kết hôn, em một mình ở nhà buồn chán, hiện tại xem ra Cảnh thiếu đã có cách giải quyết vấn đề, tôi cũng yên tâm rồi.”

Anh yên tâm cái đầu anh a!

Anh yên tâm nhưng tôi thì không yên tâm đâu!

Triệu An An tức giận tới mức trợn trắng mắt, con mực này đúng là không biết ngại, nói như kiểu bọn họ đã thân quen nhiều năm vậy, bọn họ rõ ràng mới gặp mặt không đến một giờ!

Cái gì gọi là giải quyết được vấn đề?! Giữa bọn họ có vô số vấn đề, hơn nữa một cái cũng chưa được giải quyết!

Triệu An An cảm thấy, tiếp tục nói chuyện với Du Mặc, khẳng định mình bị hắn làm cho hôn mê!

Cô dứt khoát đập cái bàn một cái, lớn tiếng nói: “Nói thật cho anh biết, tôi căn bản không thích đàn ông! Tôi thích phụ nữ, anh bỏ cái ý nghĩ đó đi!”

Du Mặc hờ hững nhìn cô một cái, bưng cốc trà trước mặt nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Em thích đàn ông hay phụ nữ không quan trọng, quan trọng là, em là phụ nữ và tôi thích phụ nữ.”

Triệu An An hoàn toàn bị hắn đánh bại, bà ngoại tìm ở đâu ra quái thai a! Không đúng, người này quen biết Cảnh Dật Thần, chẳng lẽ là Cảnh Dật Thần cố ý tìm tới đối phó cô?

Nhưng mà tìm đúng người quá khó đối phó, cô bị thua rất thảm a!

Trong cuộc đời ngắn ngủi của cô, trừ bỏ Cảnh Dật Thần, không còn ai có thể làm cô phát điên như vậy!

Triệu An An vô lực ghé vào trên bàn, vẻ mặt đưa đám nói: “Thị trưởng đại nhân, ngài có thù với tôi sao?”

“Đương nhiên không có!”

“Không thù vậy sao ngài lại ép tôi vào chỗ chết?”

“Không phải em đã đồng ý đi xem mắt sao? Tôi không có ép buộc em tới đây.”

“Nhưng mà tôi không thích anh, chẳng lẽ anh nhìn không ra sao?” Triệu An An khóc không ra nước mắt.

Du Mặc tự tin nói: “Không sao, về sau em sẽ thích tôi.”

“Tôi đã yêu người khác!”

“Tôi không ngại, chỉ cần em là người của tôi, trái tim cũng chạy không thoát.”

“Tôi không thích người đã ly hôn, còn có một đứa con!”

“Con trai tôi rất hiểu chuyện, tôi cùng vợ trước đã không còn bất kì quan hệ gì, cái này em có thể yên tâm.”

“Tôi không thích người lớn tuổi!”

“Tôi chỉ lớn hơn em có tam tuổi, không lớn hơn quá nhiều, kỳ thật, tố chất thân thể của tôi so với người thường còn tốt hơn, điểm này em có thể yên tâm, cuộc sống vợ chồng sẽ không xảy ra bất kì vấn đề gì.”

Triệu An An không còn lời nào để nói trợn trắng mắt, sau đó liền ghé vào trên bàn giả chết.

Cô không muốn gả cho con mực này a, hắn quá khủng bố! So với Cảnh Dật Thần còn khủng bố hơn, bởi vì hắn so với Cảnh Dật Thần càng không biết xấu hổ a! Nhân chí tiện tắc vô địch!

Cô vừa mới chạy thoát khỏi Mộc Thanh, chẳng lẽ lại phải rơi vào tay con mực này?

Người thị trưởng nào da mặt cũng dày như vậy sao? Đều có thể đổi trắng thay đen?

“Em có gì muốn hỏi tôi nữa không?” Du Mặc cực kì thân sĩ dò hỏi Triệu An An.

Triệu An An uể oải nói: “Không có.”

Còn có cái gì để hỏi, hỏi cái gì cũng uổng phí sức lực, tự mình chuốc lấy cực khổ!

“Vậy thì tốt, nếu đã không có, chúng ta đi thôi.” Du Mặc đứng lên, cầm lấy chìa khóa xe, chuẩn bị đi ra cửa.

Triệu An An ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi: “Đi chỗ nào?”

Du Mặc lẳng lặng nhìn nàng, phun ra ba chữ: “Cục Dân Chính.”

“A?!” Triệu An An hoảng sợ kém chút từ trên ghế ngã xuống!

“Tôi đã nhờ người xem qua, hôm nay là ngày hoàng đạo, thích hợp gả cưới.”

“Tôi - không - đi!” Triệu An An gằn từng chữ một gào thét, “Tôi không gả cho anh!”

Sao lại có chuyện này, gặp mặt một giờ liền đi đăng ký kết hôn, điên rồi!

Con mực này sao lại đói khát đến như vậy!

“Không gả cho tôi, vậy hôm nay em đến xem mắt làm gì?” Du Mặc cảm thấy cô có chút kỳ quái.

Triệu An An trừng lớn đôi mắt, đây là logic quỷ gì!

Đáp ứng đi xem mắt thì phải gả cho hắn? Quả nhiên là mực thì không có chỉ số thông minh!

Hoàn toàn không có cách nào khai thông a!

Người này rốt cuộc là làm sao lên làm thị trưởng, gần đây kinh tế thành phố B có chút sa sút, chẳng lẽ bởi vì hắn không có chút đầu óc nào não toàn nước mới có thể lên làm thị trưởng?

Triệu An An không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa, cô muốn chạy thật nhanh cách xa người đàn ông này một chút, mỗi năm đều có chuyện hiếm thấy, năm nay đặc biệt nhiều, cô không muốn cùng người hiếm thấy này tiếp tục đấu nữa.

Cô vừa định ra cửa, cửa nhã giân liền được đẩy ra, Triệu An An ngẩng đầu nhìn, tức khắc vui mừng quá đỗi: “Trịnh Kinh?!”

Cô không kịp nghĩ nhiều, lập tức quay đầu nói với Du Mặc: “Thị trưởng đại nhân, thật sự ngại quá, bạn trai tôi tới đón đi hẹn hè, anh trò chuyện với anh họ tôi đi, tôi đi trước!”

Sau đó không đợi Du Mặc kịp phản ứng, cũng mặc kệ Trịnh Kinh hoảng sợ muốn rớt tròng mắt, Triệu An An ôm cánh tay Trịnh Kinh lắc lắc: “Honey, sao giờ anh mới đến, vừa nãy mới có người muốn kéo em đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn đấy, may mà anh đã đến rồi, bằng không người ta cũng bị bắt đi làm áp trại phu nhân đấy! Thật là hù chết người ta mà!”

Triệu An An nói, dùng tay cấu eo Trịnh Kinh một phen, sau đó liều mạng nháy mắt ra hiệu với hắn.

Trịnh Kinh bị một câu “Honey” của cô làm lông tơ dựng ngược, nghe cô làm bộ làm tịch nhõng nhẽo, bữa sáng ngày hôm nay xém chút nữa cho hết ra ngoài!

Làm nũng gì đó, thật sự không thích hợp với loại như Triệu An An! Tuy rằng cô lớn lên cũng rất xinh đẹp, là một mỹ nhân ngàn dặm khó có một, nhưng quang người cô không có chút khí chất yêu kiều mềm mại lại, mà bên ngoài lại như một người đàn ông!

Nhìn tay cô thì sẽ biết, trên eo hắn khẳng định sẽ bị tím một mảng lớn!

Trịnh Kinh cố nén đau đớn bên hông, vẻ mặt xấu hổ gật đầu với Du Mặc: “Du thị trưởng, để anh chê cười rồi, An An không hiểu chuyện, anh đừng trách cô ấy.”

“Không có việc gì, cô ấy là một cô gái rất tốt, nếu tôi sớm biết cô ấy là bạn gái của cảnh sát Trịnh, hôm nay cũng sẽ không đến xem mắt.” Vẻ mặt Du Mặc bình tĩnh, một chút tức giận cũng không có.

Triệu An An ngạc nhiên nhìn bọn họ: “Hai người quen nhau sao?”

Trịnh Kinh không thể phá Triệu An, cũng không có biện pháp giải thích hắn cùng Triệu An An không phải là quan hệ nam nữ, chỉ có thể tươi cười nói: “Quen biết, hơn nữa đã quen biết rất nhiều năm, anh còn cùng Du thị trưởng phá mấy vụ án giết người.”

Triệu An An tưởng tượng, cũng đúng, Du Mặc vốn dĩ là cảnh sát hình sự, sau đó làm cục trưởng cục công an, tuy rằng không ở cùng thành phố với Trịnh Kinh, nhưng cũng có những vụ án giết người ở nhiều thành phố, hai thành phố cùng nhau hợp tác cũng là chuyện bình thường.

Cô không tiếp tục suy nghĩ vấn đề hai người quen biết, túm cánh tay Trịnh Kinh ền đi ra ngoài: “Honey, chúng ta nhanh đi thôi! Anh họ em còn phải nói chuyện với thị trưởng đại nhân, chúng ta đừng ở chỗ này cản trở!”

Lời ngầm của cô là, lại không đi, bị Cảnh Dật Thần bắt được, cô sẽ không thoát được!

Trịnh Kinh đương nhiên biết ý tứ của cô, hắn “Vừa khéo” tới cứu cô, còn không phải là vì mang cô ra ngoài sao!

Bình luận

Truyện đang đọc