HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Nghe Cảnh Dật Nhiên nói muốn giết mình, Dương Mộc Yên bỗng nhiên không tiếng động nở nụ cười.

Giọng của cô ta khàn đặc, lúc cười phát ra âm thanh rất khó nghe.

Nhưng lúc cô ta cười không một tiếng động, lại càng có vẻ đáng sợ âm trầm.

Cảnh Dật Nhiên nhìn thấy cô ta cười lông cả người đều dựng đứng lên, nhíu mày nói: “Cô cười cái gì, hiện tại tôi muốn giết cô cũng dễ dàng giống như giết chết một con kiến!”

“Anh giết tôi, Cảnh Dật Thần sẽ lập tức giết anh! Ha ha ha, anh cũng chỉ là một kẻ đáng thương bị Cảnh Dật Thần khống chế! Anh nói Tiểu Lộc hay là Angel kia, hiện tại còn không biết sống hay chết đâu!”

“Cô cảm thấy tôi đáng thương?”

Cảnh Dật Nhiên ngồi ở trên ghế da mà hắn nói người mang tới, hai chân bắt chéo cắn hạt dưa cực kì thảnh thơi hỏi lại.

Ăn hạt dưa nhiều liền thấy khát, Cảnh Dật Thần cho hắn một thuộc hạ cực kì có ánh mắt đã biết điều đưa tới cho hắn một cốc trà.

Cảnh Dật Nhiên uống một ngụm thấy đỡ khát mới không nhanh không chậm nói

“Lúc mà tôi đáng thương nhất cô cũng chưa được nhìn thấy đâu! So ra đãi ngộ bây giờ đã cực kì tốt, hắn là lão đại, tôi là lão nhị! Toàn bộ Cảnh gia đều là của hắn, trước kia tôi luôn muốn cướp lấy, bây giờ lại không cảm thấy hiếm lạ. Người phụ nữ của tôi là sát thủ xếp thứ hai toàn thế giới, người phụ nữ của hắn so thế nào cũng thấy kém hơn, ở phương diện này tất nhiên là tôi thằng! À, đương nhiên, rất nhanh người phụ nữ của tôi liền trở thành đệ nhất thế giới! Cái gì ‘ Tử Thần ’ kia rất nhanh sẽ được Tử Thần thật đưa đi, cô không cần phải mong chờ!”

Đã một ngày một đêm, Tiểu Lộc cùng Tử Thần đều chưa đi ra khỏi biệt thự Quý gia.

Bởi vì chuẩn bị để Tiểu Lộc giết chết Dương Mộc Yên nên Cảnh Dật Thần đã cung cấp những trang bị tối tân nhất, súng nhanh nhất, đạn tốt nhất, còn có áo chống đạn tốt nhất.

Số đạn cô ấy mang trên người, cũng đủ giết chết mấy trăm đến hơn một ngàn người, trừ bỏ hai viên đạn ở đầu gối Dương Mộc Yên, số còn lại đều chưa dùng đến.

Bất luận là giao đấu bằng súng hay là tay không, Cảnh Dật Nhiên tin tưởng, Tiểu Lộc đã có chuẩn bị đầy đủ như vậy sẽ không gặp phải nguy hiểm giống như đi giết Đường Thư Niên.

“Người chân chính đáng thương, là cô, Dương Mộc Yên. Tôi nói cô không phải người, không hề có ý tứ mắng cô, mà thật sự tôi cảm thấy cô không được tính là một con người! Người cùng súc sinh có sự khác nhau cơ bản là gì?”

Cảnh Dật Nhiên ăn hạt dưa, bắt đầu giảng giải đạo lý cuộc sống cho Dương Mộc Yên.

Trước kia lúc hắn hợp tác với Dương Mộc Yên, cô ta luôn là dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn, nói chuyện đều nâng cao cằm, coi hắn như thuộc hạ mà chỉ huy!

Hắn đường đường là nhị thiếu gia của Cảnh gia, từ nhỏ đến lớn khi nào đã phải chịu đựng như vậy!

Tuy rằng sau này bị trục xuất khỏi Cảnh gia, nếm trải đủ mọi khó khăn trong cuộc sống, nhưng trong xương cốt hắn vẫn kiêu ngạo như cũ.

Cảnh Dật Thần mắng hắn đánh hắn đều được, mặc kệ nói như thế nào, Cảnh Dật Thần là anh trai ruột của hắn, hơn nữa đúng là tất cả các phương diện Cảnh Dật Thần đều xuất sắc hơn, hắn thua cũng là thua tâm phục khẩu phục.

Loại người như Dương Mộc Yên, Cảnh Dật Nhiên trước kia căn bản sẽ không để vào trong mắt, lại phải chịu nhục nhã từ chỗ cô ta.

Hiện tại cơ hội báo thù liền đặt ở trước mặt hắn, Cảnh Dật Nhiên nếu không tra tấn Dương Mộc Yên, hắn sẽ không gọi là Cảnh Dật Nhiên!

“Sự khác nhau cơ bản giữa súc sinh và người đó là, người đều có cuộc sống, súc sinh thì chỉ là tồn tại. Người đều nỗ lực càng ngày càng tốt hơn, súc sinh không có đầu óc, đều liều mạng sống dưỡi lưỡi đao. Súc sinh đều sống đần độn, cô giống như những súc sinh đó đánh mất bản thân mình!”

Dương Mộc Yên nghe Cảnh Dật Nhiên liên tục nói là “Súc sinh”, lại nhìn tầng hầm dơ bẩn không thấy ánh mặt trời, nội tâm bị dày vò đến mức không có từ ngữ nào có thể miêu tả.

Hai đầu gối của cô ta đã sưng rất cao, không ngừng có máu loãng chảy ra.

Viên đạn vẫn đang găm trong xương bánh chè, Cảnh Dật Thần căn bản không có khả năng lấy viên đạn ra cho cô ta, hắn cố ý giữ lại viên đạn để tra tấn cô ta khiến ý chí của cô ta sụp đổ.

Viên đạn được làm bằng kim loại, găm trong xương cốt rất dễ bị nhiễm trùng.

Cảnh Dật Thần chỉ cho người băng bó đơn giản cho cô ta, không để cô ta bởi vì mất máu quá nhiều mà chết, nhưng cũng cố ý không xử lý hai đầu gối đang bắt đầu bị nhiễm trùng.

Trên người Dương Mộc Yên đã có nhiều chỗ chịu vết thương không giống nhau, giờ phút này cả người cô ta đều đau đớn, đặc biệt là ngực cùng đầu gối, đau đến mức hô hấp cũng thấy khó khắn.

Thân thể cùng tinh thần bị tra tấn song song, một lần lại một lần đánh sâu vào ý chí của cô ta.

Duy nhất có thể chống đỡ để cô ta sống sót, chính là khiến ba người Thượng Quan Ngưng đều thành người thực vật!

Nhớ tới chuyện này, cô ta liền cảm thấy cực kì thống khoái!

Hơn nữa, mấy ngày hôm trước cô ta cũng đã sắp xếp rất nhiều người đi giết Cảnh Trung Tu!

Vừa lúc, cô ta nhận được tin báo Cảnh Duệ cũng đang ở chỗ Cảnh Trung Tu, ông cháu hai người đừng nghĩ còn sống sót!

Cô ta ở tầng hầm ngầm tối tăm, căn bản không biết hiện tại qua thời gian bao lâu, bởi vì đối với Dương Mộc Yên mà nói, ở chỗ này mỗi một giây đồng hồ đều cực kì gian nan, cô ta cho rằng, ít nhất đã qua ba bốn ngày, mà trên thực tế, chỉ qua một ngày một đêm mà thôi.

Thời gian ba ngày, Dương Mộc Yên cảm thấy Cảnh Trung Tu cùng Cảnh Duệ hẳn đã chết!

Cô ta cảm thấy mình phải sống sót, cô ta muốn nhìn dáng vẻ đau khổ của Cảnh Dật Thần, cô ta muốn Cảnh Dật Thần mất đi ba, mất đi vợ và con trai!

Cô ta phải ngoan cường sống sót, tất cả đồ ăn mà Cảnh Dật Thần cung cấp cô ta đều ăn hết chỉ bởi vì có thể tiếp tục sống sót!

Dương Mộc Yên cũng không sợ hãi anh em bọn họ thay phiên tra tấn.

Trong lòng cô ta rất rõ ràng, đối phó Cảnh Dật Thần quá khó khăn, nhưng đối phó Cảnh Dật Nhiên có lẽ cô ta sẽ có một con đường sống!

“Cảnh Dật Nhiên, hiện tại anh chỉ là chó săn của Cảnh Dật Thần mà thôi, làm việc thay hắn ta, giúp hắn ta nói chuyện, anh thì khác gì súc sinh! Các người đều họ Cảnh, hắn ta là đế vương một tay che trời, mà anh chỉ có thể để người khác nhạo báng!”

Trước kia, chiêu châm ngòi ly gián của Dương Mộc Yên dùng rất thuận buồm xuôi gió.

Tính cách của Cảnh Dật Nhiên rất dễ dàng xúc động, rất nhiều chuyện đều sẽ không theo đuổi tới cùng, hắn thường thường chỉ có thể nhìn mặt ngoài, phép khích tướng đối với hắn cực kì hữu dụng.

Cô ta cho rằng, lúc này đây vẫn sẽ dùng tốt như cũ.

Đáng tiếc, hiện tại Cảnh Dật Nhiên đã không còn như trước kia.

Sự tín nhiệm của hắn với Cảnh Dật Nhiên ở trong lúc hắn không biết đã gia tăng rất nhanh.

Mà Dương Mộc Yên, đây là kẻ thù giết mẹ của hắn a! Nếu hắn tin tưởng Dương Mộc Yên, vậy thật là ngu ngốc!

Hắn cũng có vài phần thông minh, sẽ không dễ dàng bại lộ át chủ bài của mình, lời hắn nói, luôn có thật có giả, Dương Mộc Yên đã bị hắn lừa.

“Ai nha, Dương đại tiểu thư, cô vậy mà vẫn còn có sức mắng người a! Tôi và Cảnh Dật Thần là việc nhà, cô đi theo mù quáng phao tin cái rắm! Tiểu La Tử, đi lấy cho bản công tử một chậu nước sôi tới đây, nơi này có một con lợn chết, cô ta cũng không sợ bỏng nước sôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc