HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Ở trong phòng, Thượng Quan Ngưng dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo, đang muốn đi ra ngoài.

Thấy anh đã trở lại, thì có chút sốt ruột nói: “hai người họ đi rồi sao?”

Cảnh Dật Thần gật gật đầu, giơ tay lau đi mồ hôi trên trán của cô: "không có việc gì đâu, xem em gấp gáp chưa kìa, về sau không cần phải gấp,gáp như như vậy, người nên gấp gáp phải là bọn họ."

Thượng Quan Ngưng không nghĩ tới hai người họ đi nhanh như vậy, cô mới vừa rồi còn nghĩ, phải ăn mặc chỉnh tề một chút đến chào hỏi hai vị trưởng bối.

Nhìn Cảnh Dật Thần bộ dạng như không để trong lòng, trong lòng cô đang khẩn trương không thôi, bỗng nhiên cũng thả lỏng lại theo anh.

Cô không ngốc, có thể cảm nhận được Cảnh Dật Thần đối mọi người trong gia đình có phần xa cách, tuy rằng cô không biết mọi việc như thế nào nhưng cô vẫn tôn trọng cảm nhận của anh. Đối với người nhà của anh cô sẽ lễ phép, sẽ giúp hai bên bù đắp tình cảm."

Cô tin rằng, Cảnh Dật Thần tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mà đối xử hờ hững với người nhà như vậy, anh nhất định là có lý do gì đó, nhưng nếu anh không nói, cô chắc chắn cũng sẽ không hỏi anh.

Có lẽ cũng giống như sự rối loạn trong gia đình cô, trong đó có cả thống khổ cùng sự tổn thương, cô không biết nên nói với cảnh dật thần thế nào, cũng không có ý định nói. Mà anh vào ban đêm ngày hôm đó thấy được dáng vẻ chật vật của cô lúc rời nhà, nhưng một chữ cũng không hỏi, chỉ đơn giản là cho cô mượn bờ vai ấm áp cho cô dựa vào.

Thượng Quan Ngưng hơi hơi mỉm cười, dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Em đang lo không biết nên đối mặt với hai người họ như thế nào, như vậy cũng tốt, chờ hôm nào em chuẩn bị thật kĩ, trang điểm thật xinh đẹp rồi đi chào hỏi!"

Cảnh Dật Thần vừa nhớ tới cô vừa mới hoảng loạn, nằm trong lòng anh thì nội tâm liền nóng lên, cúi đầu liền dán môi mình lên đôi môi phấn nộn mềm mại của cô, cảm nhận được hơi thở của cô làm anh không nhin được mà trằn trọc mút vào.

Thượng Quan Ngưng bị động tác bất thình lình của Cảnh Dật Thần dọa cho giật mình, hoảng loạn muốn tránh né, lại bị bàn tay to lớn của anh giữ lại, không thể lộn xộn thêm.

Nàng ở trong tấm ngực trần trụi của anh,cô có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim của anh, cảm nhận được hơi ấm của anh.

Anh mang theo ôn nhu, có chuat quyến luyến làm cho cô có cảm giác được che chở sủng nịnh.

Không biết qua bao lâu, Cảnh Dật Thần mới kết thúc nụ hôn dài này.

Thượng Quan Ngưng như cá mắc cạn, mồm mở to thở lấy không khí.

Cảnh Dật Thần đem cô ôm trong lồng ngực của chính mình, nhìn bộ dạng liều mạng hô hấp đáng yêu của cô, hài hước nói: "đã hôn rất nhiều lần rồi, mà kĩ thuật một chút tiến bộ cũng không có, em có thể thở mà."

Khuôn mặt trắng nõn của Thượng Quan Ngưng lập tức đỏ lên, hung hăng trừng mắt với anh, sau đó không khách khí mà dẫm mạnh lên chân anh, nghe tiếng anh khoa trương kêu đau "Mưu sát chồng", lúc này mới nâng cằm, mang theo vẻ mặt cao ngạo đi vào toilet.

Hừ, nói cô kỹ thuật kém, kĩ thuật của cảnh tổng giám đốc anh cũng đâu có cao bao nhiêu!

Hai người rửa mặt xong, Thượng Quan Ngưng liền ngồi ở phòng khách, cầm lấy một chồng báo thật dày xem, mà Cảnh Dật Thần tự mình xuống bếp, làm một bữa sáng đầy thành ý.

Không có biện pháp nào cả, trong nhà mấy người giúp việc Phương tỷ, Lan tỷ còn có đầu bếp Đỗ tất cả đều về nhà ăn tết hết, Thượng Quan Ngưng lại nấu nướng không ổn, chỉ có thể để tổng giám đốc tự mình ra tay.

Trên bàn báo chí đã chất thành đống, trước khi cô làm trợ lý thì đã rất bận rộn, đã lâu rồi cô không đọc báo.

Cô theo bản năng đọc đến mấy bài báo về tài chính và kinh tế, đập vào mắt đó là “Tập Đoàn Cảnh Thịnh” bốn chữ to, xem qua một vòng báo chí tất cả đều là về thông tin thương nghiệp Tập Đoàn Cảnh Thịnh, tin tức thương nghiệp, tần xuất xuất hiện dày đặc, thông tin nhiều nhất là về cái vị Cảnh Dật Thần đang chiến trứng nấu sữa bò cho cô ở trong bếp.

Báo chí thượng không có ảnh anh chụp, chỉ có tên của anh cùng với sự miêu tả sơ qua dưới ngòi bút của phóng viên, anh không chỉ có soái khí đầy người, lại khiêm tốn, ba mươi hai tuổi vẫn độc thân hoàng kim.

Tập Đoàn Cảnh Thịnh thậm chí bởi vì Cảnh Dật Thần mà liên tục mấy ngày bước lên đầu bảng tìm kiếm, chỉ là do anh làm tổng giám đốc mới nhận chứ mà vừa thần bí vừa khó lường, nên càng gợi lên sự tò mò cho mọi người.

Thượng Quan Ngưng biết, phóng viên mỗi lần đi tới tập đoàn cảnh thịnh phỏng vấn, đều là do bộ quan hệ xã hội tiếp đãi, đến trợ lý cao cấp Lư Cần cũng sẽ không lộ diện, càng không phải nói đến vị giám đốc tối cao cầm quyền Cảnh Dật Thần. Chỉ là Lư Cần đã sớm phân phó qua với bộ quan hệ xã hội, muốn bày ra hình tượng tốt đẹp cho tổng giám đốc, nhưng không thể làm lộ ảnh của tổng giám đốc ra ngoài, nếu không bộ quan hệ xã hội sẽ phải đổi người.

Có thể ở chức vị tổng giám đốc của cảnh thịnh, đều phải có thực lực cực kì cường hãn, phải biết ngẫm nghĩ đạo lý, quan hệ xã hội của tổng giám đốc lại càng phải lung linh, trong ngoài đều nể phục, cho nên trên báo đều nói đây là thông tin chính thức của Cảnh Dật Thần. Đem vị tổng tài hờ hững lạnh như băng, tàn nhẫn lắm mưu như anh thành một con người tri thức ôn hòa, được coi như người chồng quốc dân của mọi người.

Thượng Quan Ngưng nhìn tờ báo dần dần lộ ra vẻ mặt tươi cười, người chồng quốc dân dã kết hôn, nhưng fan cuồng nhiệt của anh mà biết thì chắc sẽ rất thương tâm đây.

Cô tùy tay lấy thêm báo, một tấm ảnh bìa liền đập vào mắt cô, là cho tâm tình đang vui vẻ của cô có chút đi xuống.

Ảnh chụp là ở trang báo giải trí, tiêu đề là “người chủ trì Đương Hồng Thượng Quan Nhu Tuyết lần đầu phát biểu”.

Ảnh chụp Thượng Quan Nhu Tuyết, tóc dài xõa ngang vai, bộ váy ren màu trắng lền đem thân hình hoàn mỹ của cô ta phác họa ra hết, trên tay cô ta cầm một chiếc điện thoại di động màu trắng, một tay thì vẫy, hiện ra hình ảnh dịu dàng nhu mì, nhu nhược động lòng người, tựa như một đóa hoa thủy liên nở rộ vào sáng sớm.

Thượng Quan Ngưng cười lạnh, cái dung mạo phúc hậu này của cô ta không biết đã lừa gạt bao nhiẻu người, thậm chí ngay cả cô lúc trước còn bị nó lừa, cô lúc đầu còn cho rằng nó chianh là một đứa em gái tốt. Hóa ra là bị lừa gạt, lợi dụng quá nhiều, cho nên lúc sau cô không bao giờ tin nó nữa.

Thượng Quan Nhu Tuyết luôn vô duyên vô cớ bị thương, vô duyên vô cớ mất đi quần áo, sau đó lại sẽ vội vàng cùng người khác giải thích: Không phải chị của tôi làm, các người đừng trách chị ấy!

Trước kia, Thượng Quan Ngưng cảm thấy bị Thượng Quan Nhu Tuyết ép tới không thở nổi, bởi vì bất luận cô có nỗ lực cỡ nào cũng đều kém hơn Thượng Quan Nhu Tuyết, thành tích không bằng, không xinh đẹp bằng, không lương thiện bằng, không được cha yêu thương bằng...

Nhưng là sau này, Thượng Quan Ngưng lại không còn có loại cảm giác bị đè nặng nữa, bởi vì cô biết bản chất của Thượng Quan Nhu Tuyết là dạng người gì, trong thế giới của nó tất cả đều là ác ý, ngụy trang cùng tâm cơ, người như vậy, không xứng ngang hàng với cô.

Nàng đại diện quảng cáo, thương gia nào đó khẳng định cũng là nhìn trúng sự thiện lương đơn thuần, khí chất nhu nhược động lòng người của cô ta, nhưng hiện giờ không biết có bao nhiêu minh tinh dung mạo khí chất đều tốt hơn nó, thật đúng là không hiểu vị thương gia này nhìn chúng điểm gì ở nó nữa.

Thượng Quan Ngưng nhìn về phía ảnh chụp nhìn kỹ càng tỉ mỉ nội dung, chỉ liếc mắt một cái, cô liền hiểu ra.

Lập ngữ khoa học kỹ thuật……

Thượng Quan Ngưng trong lòng đau xót.

Đây là do chú hai Thượng Quan Hành lấy danh nghĩa công ty, lấy sản phẩm điện tử cao cấp kinh doanh chủ yếu, đã thành lập được hơn hai mươi năm nay.

Mà tên “Lập ngữ khoa học kỹ thuật”, này là do mẹ cô đặt cho.

Bình luận

Truyện đang đọc