HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Cảnh Dật Nhiên dùng ngữ khí khiến người chán ghét khẳng khái nói: “Nha, mấy cái ảnh này tặng miễn phí cho anh, anh là người thực vật, tôi vẫn luôn tôn trọng chiếu cố cho người tàn tật. Nếu còn muốn thêm, chỗ tôi có rất nhiều, nhưng bất quá lần sau anh muốn xem thì phải trả phí cho tôi nha."

Cảnh Dật Nhiên nói nhiều làm người khác chán ghét, Tạ Trác Quân tuy rằng rất chán ghét cái người không hiểu từ đây chui ra này, nhưng theo bản năng hắn vẫn nhìn qua ảnh chụp.

Trong ảnh chụp, một mỹ nữ kiều diễm ngồi trên người của một nam nhân mặt mũi dữ tợn, hai người thân mật ôm nhau, tựa như đang nói chuyện gì thân mật lắm, làm cho người nữ nhân kia khuôn mặt nở một nụ cười sáng lạn.

Ảnh được chụp trong bối cảnh có chút mờ ám, tựa hồ là ở quán bar nào đó.

Nhưng là Tạ Trác Quân liếc mắt một cái liền có thể nhận ra người trong ảnh chụp.

Phản ứng đầu tiên của hắn là cho rằng bức ảnh này là giả!

Nam nhqan bên trong đang ôm một người con gái mỹ lệ,căn bản không phải Thượng Quan Nhu Tuyết, đây là ý đồ! Nhất định là ý đồ!

Nhưng nam nhân xa lạ trước mắt này căn bản là không cần thiết phải lấy đồ giả ra lừa hắn.

Nhưng tin rằng người phụ nữ trong ảnh là Thượng Quan Nhu Tuyết chẳng khác gì đang giết chết hắn cả!

Hắn hôm nay đã chịu toàn kích thích với đả kích trí mạng, không nghĩ lại biết được thêm về Thượng Quan Nhu Tuyết.

Đây là người con gái mà hắn yêu hơn bốn năm nay!

Nếu việc này quả thật là một âm mưu, hắn hy vọng vĩnh viễn đều không có người tới vạch trần! Bởi vì sự thật chân tướng hắn không thể nào chấp nhận!

Thượng Quan Nhu Tuyết nhìn Tạ Trác Quân bởi vì xem tấm ảnh mà sắc mặt biến đổi, rốt cuộc thì bất chấp sự nhu nhược đáng thương, nháy mắt liền bò dậy khỏi mặt đất, đoạt lấy tấm ảnh trên tay hắn, vừa nhìn thấy cả người cô mém ngất sỉu đi.

Cảnh Dật Nhiên sao lại có mấy tấm ảnh này.

Nhưng điều đó không quan trọng, điều quan trọng là trước mắt là cô phải trấn an Tạ Trác Quân.

“Trác Quân, anh ngàn vạn không được tin hắn, những tấm ảnh này đều là giả, người trong ảnh không phải là em! Trác Quân, anh phải tin tưởng em, em chỉ yêu mình anh, làm sao có thể làm loại việc này! Chẳng lẽ sự tin tưởng của anh với em là con số không hay sao? Em hiện tại không thoải mái, cổ chân đau quá, quần áo cũng bị hư mất, anh đưa em về nhà có được không?"

Tạ Trác Quân lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát, đem Thượng Quan Nhu Tuyết nhìn chằm chằm mãi rồi mới thu hồi ánh mắt, không nói một lời quay đầu rời khỏi bữa tiệc.

Thượng Quan Nhu Tuyết ôm váy chạy nhanh đuổi theo, cô không thể mất đi Tạ Trác Quân, tuyệt đối không thể!

Thượng Quan Ngưng thấy Cảnh Dật Nhiên lải nhải một tí lại thành công đuổi bọn họ đi, không khỏi có chút kinh ngạc.

Hai người kia diễn kịch, dây dưa với cô không phải một hai lần, Cảnh Dật Nhiên có thể đuổi bọn họ đi nhanh như vậy, có thể thấy được hắn so với hai người kia càng khó chơi hơn nhiều."

Thượng Quan Ngưng giờ phút này đi tìm một vòng cũng không có tìm được Hoàng Tâm Di, hơn nữa cũng không nhìn thấy chủ nhân Quý Lệ Lệ tổ chức bữa tiệc này đâu.

Từ lúc cô tới, nhìn thấy lầu bốn cũng có đèn sáng, bên trong tựa như có người, cô vừa định đi lên xem, đã bị Cảnh Dật Nhiên ngăn cản.

“Chậc chậc chậc, tiểu mỹ nhân, cô quả thật có ngiệt duyên, đi đến đâu cũng có người muốn chỉnh cô, bọn họ một hai không muốn buông tha cho cô. Hay cô đi theo tôi đi, chúng ta có duyên rất tốt, ngoại trừ Cảnh Dật Thần ra thì bốn bọn họ tôi cũng chỉ chết sạch, thế nào, lợi hại không!" 

Thượng Quan Ngưng mẫn cảm bắt lấy trọng điểm trong gọng nói của hắn, đột nhiên quay đầu lại: “Bốn người nào?”

“Nha!” Cảnh Dật Nhiên có chút kinh ngạc, hắn chỉ là nhất thời lanh mồm lanh miệng, vô ý thức nói câu “Bốn bọn họ", không nghĩ tới cô lại nhanh ý phát hiện ra.

“Tiểu mỹ nhân, cô không chỉ lớn lên xinh đẹp, lung linh giống như một đóa sáng sớm vừa mới nở rộ, lại còn thông minh như vậy, đầu óc chuyển biến rất nhanh! Bản công tử rất thích nữ nhân thông minh xinh đẹp, hơn nữa tôi sẽ sử dụng hết biện pháp và các loại thủ đoạn để đưa cô lên giường!"

Thượng Quan Ngưng không để ý đến lời nói hỗn xược của hắn, vẫn lãnh đạm như cũ nói: "những ai mà bốn người?!”

Trực giác cô cho rằng, mọi việc hôm nay nhất định có quan hệ với Cảnh Dật Nhiên, chỉ dựa vào đầu óc của Quý Lệ Lệ, khẳng định không thể nghĩ được sẽ lợi dụng Hoàng Tâm Di để uy hiếp cô, hắn chắc chắn biết Hoàng Tâm Di ở đâu.

Có lẽ là bởi vì Cảnh Dật Nhiên tâm tình rất tốt, lại có lẽ là bởi vì hắn cảm thấy Thượng Quan Ngưng đang ở trong bàn tay mình, hắn liền cho cô biết đáp án: “Trong đó một là người họ quý, người này tôi không nói chắc cô cũng biết. Ai da, cô ta hận cô đến nỗi muốn uống máu cô! Cô không có quan hệ gì với cô ta, mà sao lại chọc tới kẻ điên ấy vậy? vận khí thật tệ!

“À, còn có một người chính là tuyết trắng hay tuyết đẹn vừa chạy theo vị hôn phu ấy, cô cũng thật là, cả mẹ kế cùng em gái đều muốn tìm đủ cách giết cô! Tôi quả thật rất tò mò là làm sao cô có thể sống sót tới bây giờ, nếu cô không tàn nhẫn một chút thì cô chắc hẳn đã chết lâu rồi."

“Một người nừa, chính là người đêm nay mà cô tìm, cô không màng tất cả mà tới cứu em họ của mình! Ai, tôi quả thật thấy không đáng giá! Cô đào tim đào phổi đối đối tốt với họ, biết rõ hôm nay tới là tìm đến cái chết, vậy mà còn muốn tới cứu cô ta, kết quả đâu, bọn họ hận không thể cắn chết cô! Cô không phải rất thông minh sao? Như thế nào lúc vướng vào truyện này lại hồ đồ vậy! Bất kể là em họ hay em gì, nếu cô đi, không phải là tìm chết sao! Bọn họ biết nhược điểm của cô, về sau sẽ tiếp tục lợi dụng cô."

Thượng Quan Ngưng nghe được lời Cảnh Dật Nhiên nói, trong lòng xác định Hoàng Tâm Di đã tới. Nếu tầng ba không có, chắc hẳn là đang ở tầng bốn.

Cô không hề nghe Cảnh Dật Nhiên nói lời vô nghĩa, trực tiếp xoay người mở cửa, đi lên tầng trên, có chút nóng vội đi lên trên.

“Uy uy uy, cô đừng đi, tôi còn chưa nói xong đâu, cô như vậy là quá không lễ phép đi, tôi phân tích đối thủ cho cô, tốt xấu gì cũng nên tôn trọng tôi một chút chứ?"

Cảnh Dật Nhiên thấy cô quay đầu liền đi lên tầng, hô hô hai tiếng nhưng cô hoàn toàn không nghe thấy, không để ý tới chính mình chút nào, hắn lại căn bản là không tức giận, lập tức nhanh tróng đuổi theo.

“Còn có người thứ tư, cô không muốn nghe sao?”

Cảnh Dật Nhiên đuổi theo Thượng Quan Ngưng, liền sờ phải khuôn mặt cô, Thượng Quan Ngưng không cần suy nghĩ liền cắn xuống.

Cảnh Dật Nhiên hô đau một tiếng, vội vàng rút tay về, ánh mắt xinh đẹp đào hoa hiện lên một tia hung ác nham hiểm, lại rất nhanh biến mất không thấy, chỉ là tức giận mắng: “Cô là chó hay sao? Lại biết cắn người! Trên tay bản công tử có mấy vết sẹo khó coi, tất cả là do cô để lại!" 

Thượng Quan Ngưng chán ghét và bài xích hắn, không để Cảnh Dật Nhiên ở trong mắt, việc này làm trong lòng hắn có một loại cảm giác đau đớn nhue kim đâm.

Hắn tiến lên một bước, bàn tay to hướng lên phía ngực Thượng Quan Ngưng chộp lấy, muốn kéo áo ngoài cô xuống.

Thượng Quan Ngưng bản năng nhạy bén, Cảnh Dật Nhiên chỉ bắt được một góc quần áo cô.

Hắn vừa muốn xé quần áo cô, Thượng Quan Ngưng sợ hãi, luống cuống tay chân hung hăng đạp hắn một cái.

Cảnh Dật Nhiên không phòng bị, trực tiếp bị cô đạp ngã trên mặt đất, sau đó do không đứng vững, liền nhanh như chớp lăn xuống cầu thang.

Bình luận

Truyện đang đọc