HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Cảnh Dật Nhiên hận nghiến răng nghiến lợi, hai mắt như muốn phun ra lửa, tay nắm gắt gao, hận không thể đem Mộc Thanh giết chết ngay tại đây.

Mộc Thanh một chút cũng không sợ hắn, nhàn nhạt nói: “Vừa mới rồi tôi châm cứu cho anh, trong vòng một năm anh sẽ không thể chạm vào phụ nữ."

Chỉ một câu nói này liền khiến cho Cảnh Dật Nhiên đỏ mắt, không khống chế được sự phẫn nộ mà lao đến chỗ Mộc Thanh cho một đấm.

Mộc Thanh đau đớn kêu, nằm trên mặt đất hô to: “Anh mà lại đánh tôi thì tôi sẽ làm cho anh cả đời sẽ không chạm được vào phụ nữ!”

Những lời này cực kỳ hữu dụng, Cảnh Dật Nhiên lập tức dừng tay.

“Tôi cũng không nói bừa, trên đời này trừ tôi ra, không ai có thể chữa khỏi cho anh, Một năm sau, anh còn phải tìm tới tôi để châm lại mấy châm, thì thân thể mới có thể khôi phục lại như bình thường. Hừ, không nên trông cậy vào người khác có thể chữa hộ, không sợ mất mặt mà nói mà nói ra, anh tùy tiện đi tìm người thử xem!”

Một năm không thể chạm vào phụ nữ, vậy không phải là muốn giết chết hắn sao.

Cảnh Dật Nhiên phải cắn răng, hắn rốt cuộc cũng xác định được, việc ngày hôm nay nhất định đều là do một tay Cảnh Dật Thần an bài, bao gồm cả việc người phụ nữ mang thai mò tới cửa nhà!

Hắn rơi vào bẫy!

Nhìn Cảnh Dật Nhiên nghiến răng nghiến lợi, Mộc Thanh cảm thấy tâm tình rất thoải mái.

“Nếu không muốn trở thành thái giám thì tốt nhất nên đối xử với tôi tốt một chút, chờ khi nào tâm trạng tôi tốt lên, xem trừng tôi sẽ chữa hết cho anh!"

Mộc Thanh nói xong, liền trực tiếp ra khỏi phòng giải phẫu, cậu không ngốc, nếu ở lại bên trong Cảnh Dật Nhiên lại động thủ lần nữa thì làm sao bây giờ, mặt của cậu rất quý giá, còn phải dùng khuôn mặt này để đi câu dẫn vài cô gái, huỷ hoại đi thì xong đời.

Phòng cho khách quý bên ngoài phòng giải phẫu, Bà nội Mạc Lan cùng Chương Dung đều sốt ruột chời ở bên ngoài, vừa thấy Mộc Thanh tiến vào, hai người liền lập tức đứng lên.

“Thế nào rồi, bác sĩ Mộc, thân thể A Nhiên……” Chương Dung còn sốt ruột hơn cả bà nội, nếu thân thể con trai có vấn đề, về sau không có con nối dõi, hai người bọn họ nương nhờ ở Cảnh gia cứ như vậy về sau bất luận như thế nào cũng đều không thắng được Cảnh Dật Thần.

Mộc Thanh máu mũi đầy trên mặt, trên áo khoác màu trắng cũng dính đầy vết máu loang lổ, tỉ mỉ xử lý tóc đã rối loạn nhưng vẫn không thoát được vẻ chật vật.

Bà nội trầm ổn hơn Chương Dung nhiều, thấy Mộc Thanh mang bộ dạng này đi từ phòng giải phẫu ra, liền khẳng định là cháu trai đã làm chuyện tốt gì.

Bà không hỏi tình trạng của Cảnh Dật Nhiên ngay, mà chen ngang lời Chương Dung có chút xin lỗi nói: “Mộc Thanh, Bà nội rất xin lỗi con, con vất vả xem bệnh cho A Nhiên, lại còn bị nó đánh, con yên tâm, bà nội nhất định không bạc đãi con!"

Mộc Thanh xoa xoa máu mũi của mình, nói: "Bà nội đừng nói vậy, con với A Nhiên đều là anh em tốt, cậu ấy là do thân thể không tốt nên mới phát hỏa, mới không kìm chế được mà ra tay thôi, không thể trách cậu ấy. Chỉ cần có thể chữa khỏi cho cậu ấy thì cho dù bị đánh chết con cũng chấp nhận."

Cảnh Dật Nhiên mới vừa đi vào liền nghe thấy Mộc Thanh mặt không đỏ tim không đập trợn mắt nói dối, máu nóng lại xông lên, muốn nhào đến chỗ Mộc Thanh đánh gẫy mũi hắn.

Chương Dung thấy con trai sắc mặt khó coi, hơn nữa mồ hôi đầy đầu, chiếc áo sơmi màu xanh biển đều ướt đẫm, bà liền lập tức tiến lên đỡ lấy hắn, có chút lo lắng hỏi: “A nhiên, con không sao chứ? Sao mà lại toát nhiều mồ hôi như vậy?”

Cảnh Dật Nhiên cắn răng không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn Mộc Thanh.

Mộc Thanh cười với Chương Dung và bà nội giải thích: “Là thế này, A Nhiên thân thể không có vấn đề gì lớn, chỉ là thân thể tiêu hao quá nhiều sức lực, rất may là phát hiện sớm, không thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

Bà nội và Chương Dung vừa nghe, liền biết lý do tại sao lại như thế này, Cảnh Dật Nhiên ngày thường không biết tiết chế, lúc nào bên người cũng có một đám phụ nữ vây quanh, không kiệt sức mới lạ! Hai người giờ phút này đều có chút khẩn trương, thấp thỏm hỏi: “Vậy giờ làm sao mới được?”

Cảnh Dật Nhiên ở một bên nghe phổi đều chứa đầy khí nóng, bà nội với mẹ của hắn, thế nhưng không tin đứa cháu trai này, nhưng lại không chút do dự mà tin tưởng Mộc Thanh, vừa rồi ở trong phòng phẫu thuật, kém chút nữa là hắn bị Mộc Thanh châm chết!

Hơn nữa, thân thể của hắn chính hắn là rõ nhất, hắn căn bản là không có vấn đề như Mộc Thanh nói, làm gì có chuyện “Tiêu hao quá nhiều sức lực”!

Hắn ngày thường có rất nhiều phụ nữ thì không sai, nhưng đó chỉ là do hắn cố ý tạo ra biểu hiện giả dối lừa bịp mọi người mà thôi, trên thực tế đâu có như vậy.

Nhưng hắn ngụy trang quá thành công, lúc này hai người phụ nữ này căn bản sẽ không tin tưởng việc hắn ở loại chuyện này có tiết chế.

Cảnh Dật Nhiên hiện tại cảm thấy, hắn đã rớt sâu vào vái bẫy do Cảnh Dật Thần thiết kế, anh ta đem mọi việc an bài hết, chỉ chờ hắn tự chui vào, mà hắn bởi vì trong nhà có hai người phụ nữ ngu xuẩn, mà từng bước một làm đúng theo kế hoạch của Cảnh Dật Thần.

Trong lòng hắn vô cùng bực mình, lại còn ngồi nghe Mộc Thanh nghiêm túc dặn dò hai người phụ nữ kia:“Thân thể A Nhiên vẫn phải nghỉ ngơi thật tốt mới được, tuy rằng con châm cứu cho cậu ấy có thoải mái lên một chút, nhưng việc này không có biện pháp, bây giờ chỉ có biện pháp tốt nhất đó chính là cho cậu ấy ở nhà nghỉ ngơi một năm, trong một năm nay không được động vào phụ nữ, nếu không kiềm chế sẽ giống như kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Tí con sẽ bốc cho cậu ấy ít thuốc, hai người lúc về cho cậu ấy uống, trong thời điểm dùng thước điều trị phải kiêng kị một số thứ không thể dộng vào đồ ăn mặc, càng không được ăn cay, càng không thể động vào rượu bia, phải nghỉ ngơi nhiều, không thể thức khuya quá mệt nhọc, phải giữ cho tâm tình thật vững vàng, không thể quá vui mừng hay buồn bã quá, càng không thể phát giận, nên khống chế bản thân một chút..."

Mộc Thanh lải nhải nói rất nhiều, nhưng hai người phụ nữ lại nghe cực kỳ nghiêm túc, nhìn dáng vẻ như chắc chắn sẽ làm theo lời Mộc Thanh nói, nghiêm khắc với hắn, việc này làm cho Cảnh Dật Nhiên cảm thấy cả người đều vô lực, da đầu tê dại.

Dựa theo cách nói của Mộc Thanh thì hắn có thể xuất gia làm hòa thượng được rồi!

Vật lộn suốt một buổi trưa, Mộc Thanh mới đem ba người tiễn về.

Bọn họ vừa đi, cậu liền lập tức gọi điện thoại cho Cảnh Dật Thần, trong giọng nói tràn ngập hưng phấn, đắc ý nói: “Cảnh thiếu, đã hoàn thành, nhờ tôi, ít nhất một năm hắn không thể có mùa xuân! Ha ha ha, hơn nữa, bà nội nhà anh nhất định sẽ đem hắn quản rất nghiêm, mẹ hắn có khi còn nghiêm khắc hơn so với bà nội, Cảnh Dật Nhiên sẽ được làm hòa thượng một năm."

Cảnh Dật Thần lại không hưng phấn giống Mộc Thanh, tình thế chưa chắc sẽ giống như Mộc Thanh tưởng.

Anh quá hiểu Cảnh Dật Nhiên, với tính cách của Cảnh Dật Nhiên, tuyệt đối sẽ không dễ dàng khoanh tay chịu chết như vậy, làm hắn ngoan ngoãn ở nhà một năm làm hòa thượng, đây là việc tuyệt đối không thể thành hiện thực.

Bất quá, anh cũng không có trông cậy vào chút thủ đoạn nhỏ như vậy mà khiến cho Cảnh Dật Nhiên dừng lại, anh chỉ là hy vọng có thể tăng thêm lực cản từ gia đình cho Cảnh Dật Nhiên mà thôi.

“Được rồi, tôi đã biết, cậu chú ý hắn một chút, lần sau bà nội đến, cậu cứ đem bệnh của nó nói nghiêm trọng thêm một ít.”

Cúp điện thoại của Mộc Thanh, Cảnh Dật Thần lại kêu A Hổ vào thư phòng.

“Việc bên Tạ Trác Quân thế nào rồi?”

“Thiếu gia, hắn gần đây tra được việc của Thượng Quan Nhu Tuyết, hắn nghi ngờ Thượng Quan Nhu Tuyết cùng đàn ông khác có quan hệ không trong sạch, hai người họ gần đây thường nảy sinh mâu thuẫn, tình cảm rất không tốt."

“Vậy giúp giúp bọn họ một chút, cần phải nhanh gả cô ta đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc