HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Mấy ngày sau, Thượng Quan Chinh xuất viện.

Thân thể ông vẫn luôn rất tốt, nếu không phải quá mức tức giận cũng sẽ không bị ngất xỉu.

Cho nên ông ở viện nghỉ ngơi hai ngày liền muốn về.

Thường Quan Chinh vừa ra viện liền lập tức đi tiểu khu Lệ Cảnh tìm Thượng Quan Ngưng, lúc sau biết được cô không có nhà, liền lập tức lái xe đến tập đoàn Cảnh Thịnh.

Phòng khách tập đoàn Cảnh Thịnh, Thượng Quan Ngưng có chút kinh ngạc nói: “Sao ông lại tới đây?”

Hai ngày trước không phải còn nằm trong viện sao? Nhanh như vậy liền khỏi rồi?

Thượng Quan Chinh ngồi trên sôpha bọc da thật màu đen ở phòng khách sắc mặt có chút trắng bệch mệt mỏi nhìn giống như cả đêm không ngủ.

“Ngươi nói với Cảnh Dật Thần khiến cho hắn tác động giúp ta, ta phải làm Thị trưởng thành phố A!”

Giọng nói ông vô cùng cố chấp, giống như thái độ nói chuyện từ trước tới giờ không quan tâm tới Thượng Quan Ngưng. Ông cảm thấy đây là con gái của mình, yêu cầu cô làm bất cứ việc gì đều là chuyện bình thường.

Thượng Quan Ngưng bị cách nói đương nhiên phải vậy của ông làm cho bật cười.

Trước không nói Cảnh Dật Thần có thể giúp ông lấy được chức Thị trưởng thành phố A hay không, chỉ với việc ông không coi cô là con gái, cô sẽ không thể nào giúp ông bất cứ việc gì!

Cô lạnh lùng nói: “Ngài chỉ là không trèo lên được nên mới nghĩ tới tôi phải không? Tôi cảm thấy mình không phải là con gái của ngài, mà chỉ là công cụ để ngài thăng quan tiến chức thôi! Chức vị quan trọng đến mức đó sao? Quan trọng tới mức ruồng bỏ vợ con cũng không thấy đáng tiếc!”

Thượng Quan Chinh “Bang” một tiếng đặt mạnh cái chén lên bàn trà, tức giận nói: “Mày nói bậy bạ cái gì đó! Tao làm Thị trưởng đối với mày và Cảnh Dật Thần chỉ có lợi không có hại, mày không muốn giúp liền nói thẳng, còn học được cách bóng gió mắng người! Tao nuôi mày nhiều năm như vậy? Nếu mày là đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời, chức thị trường này sớm đã là của tao!”

“Vậy ngài vẫn nên trở về tìm đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời của ngài đi, tôi không có năng lực không thể giúp đỡ bất cứ việc gì! Tạm biệt, không tiễn!”

Thượng Quan Ngưng nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

Thượng Quan Chinh tức giận nói: “Mày đứng lại đó cho tao! Tao có cho mày đi hay sao? Mày bây giờ đều biến thành tính tình như này, tao là ba mày không phải kẻ thù của mày, mày quay lại đây nói chuyện với tao!”

Thượng Quan Ngưng nắm chặt tay lại, trong lòng chỉ cảm thấy đau đớn. Hóa ra ông ta cũng biết, ông ta là ba cô chứ không phải kẻ thù!

Vậy tại sao lại làm nhưng việc chỉ có kẻ thù mới làm!

Trên đời này có người ba nào như thậy, nói bán con gái liền bán, không cảm thấy áy náy chút nào!

Tim của ông ta là làm từ đá sao?!

Đang trong lúc giằng co, cửa phòng khách mở ra Cảnh Dật Thần từ ngoài bước vào.

Hắn thấy vợ mình khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Phó thị trưởng Thượng Quan, tôi có từng nói nếu ông có việc liền tới tìm tôi đừng có quấy rầy tới vợ tôi! Xem ra, giờ chức vụ của ông quá cao rồi, muốn như nào liền như thế!”

Lời nói của Cảnh Dật Thần làm sắc mặt Thượng Quan Chinh cứng đờ.

Ông biết Cảnh Dật Thần có năng lực làm cho ông thăng quan tiến chức, cũng có thể cho ông mất đi tất cả.

Tổng giám đốc tâp đoàn Cảnh Thịnh lại là người thừa kế của Cảnh gia, làm Thượng Quan Chinh không dám thể hiện ra thân phận trưởng bối! Ông căn bản không thể coi hắn như con rể mà quát mắng, cũng không có khả năng ra lệnh cho hắn!

Nếu không phải có Thượng Quan Ngưng, ông cả đời này đều không có khả năng có quan hệ với hắn, càng không thể nhờ hắn tác động giành lấy chức vị cho mình!

Lúc trước mỗi lần ông gặp Cảnh Trung Tu, liền cảm thấy áp lực vô cùng lớn, áp lực đó đến từ quyền lục tuyệt đối, ông chỉ là một Phó thị trưởng nho nhỏ căn bản chống không lại quyền lực của Cảnh gia!

Mỗi lúc như vậy ông lại càng hạ quyết tâm phải trèo lên cao, đem tất cả mọi người dẫm nát dười lòng bàn chân, làm cho những người này phải kính trọng chính mình!

Chính là ông liều mạng phấn đấu hơn nửa đời người, hiện giờ vẫn chỉ là một Phó thị trưởng nho nhỏ, vị trí Thị trưởng vẫn không thể nào chạm tới được!

Thượng Quan Ngưng thật không muốn chồng cùng ba mình lấy cách thức như vậy gặp nhau, lấy chủ đề đó để nói chuyện, nhưng nếu không như vậy thì phải làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ nói Cảnh Dật Thần đưa chức Thị trưởng cho ông?

Kể cả như vậy Thượng Quan Chinh cũng sẽ không thấy đủ, ông sẽ càng bức bách muốn trèo lên cao, sẽ đưa ra càng nhiều những yêu cầu không hợp lý!

Đây là Cảnh Dật Thần tin tưởng cô toàn tâm toàn ý che chở, nếu đổi lại là một người khác đều sẽ cảm thấy người nhà cô ham muốn công danh lợi lộc sẽ rất coi thường cô!

Những lúc Thượng Quan Chinh làm những việc này, đều không suy xét hoàn cảnh cùng suy nghĩ của cô ông chỉ suy xét lợi ích của chính bản thân!

Thượng Quan Ngưng giọng nói có chút khó khăn mở miệng: “Ba, ông trở về đi, tôi sẽ không để Dật Thần giúp ông, anh ấy cũng không thể giúp gì được cho ông. Ông nếu có năng lực hay tự mình đi tranh, mỗi lần đều dùng những thủ đoạn mờ ám,ông mãi mãi cũng không thể thắng được.”

Thượng Quan Chinh tức tới cả người phát run, tâm nguyện nhiều năm của ông bị phá hủy đã sắp phát điên rồi, lúc này cái gì cũng không quan tâm chỉ muốn tát Thượng Quan Ngưng một cái, muốn giáo huấn đứa con gái bất hiếu này!

Chỉ là, tay ông vừa mới nâng lên đã bị Cảnh Dật Thần bắt được.

Hắn lạnh lùng nhìn Thượng Quan Chinh, dùng giọng nói không có tình cảm: “Xem ra trước giờ Phó thị trưởng đều không hiểu tính tôi, từng lời nói của tôi mỗi một câu đều không có suy xét. Rất nhanh ông sẽ không phải là Phó thị trưởng nữa trở về chờ tin tức đi! Nếu không muốn mình thảm hại hơn liền làm theo lời tôi nói, đừng đến quấy rầy vợ tôi nữa! Từ lúc ông ném cô ấy tới Tạ gia, cô ấy đã không còn là con gái của ông, mà là vợ của tôi – nữ chủ nhân của tập đoàn Cảnh Thịnh, thân phận quan trọng, ông không có tư cách ra tay với cô ấy!”

Thượng Quan Chinh không nghĩ tới vì mình một lúc kích động, liền đem chức Phó thị trưởng mà mình vất vả có được đánh mất!

Sắc mặt ông trở nên trắng bệch muốn mở miệng nói chuyện, nhưng Cảnh Dật Thần đã kéo Thượng Quan Ngưng ra khỏi phòng khách căn bản không cho ông cơ hội!

Thượng Quan Chinh mất hết tinh thần về đến nhà, nhìn Thượng Quan Nhu Tuyết vỗ về bụng nhỏ cười cười nói chuyện với Dương Văn Xu.

“…… Cũng không biết đến ngày kết hôn, bụng có to hơn không, chẳng may con không mặc được áo cưới thì phải làm sao bây giờ?”

Trong đầu Thượng Quan Chinh bỗng nhiên nghĩ ra, cái đứa con gái kia không chịu giúp đỡ nhưng ông vẫn còn một đứa con gái khác?!

Tạ gia đã từng giúp ông lấy được chức Phó thị trưởng, bây giờ không lấy được chức Thị trưởng vậy giữ chức Phó thị trưởng chắc không có vấn đề gi?

Thượng Quan Nhu Tuyết đã mang thai đứa bé của Tạ Trác Quân, đây chính là cháu trai của Tạ Đông Phong!

Con gái của ông vì Tạ gia có cống hiến lớn như vậy, Tạ Đông Phong nếu không biểu hiện một chút ông liền không đồng ý!

Ha ha ha! Đúng là trời không tuyệt đường người!

Đời này việc đúng đắn nhất của ông chính là nuôi dưỡng hai đứa con gái, mà bây giờ chính là lúc để các cô báo hiếu!

Thượng Quan Ngưng không chịu giúp ông, đợi về sau ông có quyền lực lớn hơn để xem cô tới khóc lóc cầu xin ông như thế nào!

Bình luận

Truyện đang đọc