HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Mạc Lan đã tự trách rất nhiều năm, lúc ấy không hiểu tại sao mà nhu bị ma ám, một hai muốn phải để Chương Dung sinh ra đứa con trong bụng.

Kết quả của việc ấy bắt đầu trở nên khủng hoảng, không khí tốt đẹp trong nhà chỉ sau một đêm liền bị hủy hoại, con dâu xuất thân danh môn chỉ sau một đêm liền tử vong, thông gia nhà bên cự tuyệt lui tới, con trai chỉ sau một đêm tính tình thay đổi, không chịu nói với bà dù chỉ một câu, ngay cả tiếng mẹ chũng không gọi, lưc trước chồng bà còn có thời gian rời xa bà, nói bà có khả năng mang tới,đại họa cho Cảnh gia.

Hiện tại, lời nói của chồng bà tựa như đang ở chậm rãi ứng nghiệm, hai đứa cháu trai vẫn luôn bất hòa, đã tới mức người sống ta chết, Cảnh Dật Nhiên đã không còn thỏa mãn với số tài sản của chính mình đoạt được nữa, còn hao hết tâm lực cùng Cảnh Dật Thần tranh đoạt quyền thừa kết gia tộc, bên ngoài sớm đã nổi lên rất nhiều tin đồn nhảm nhí, làm cho cổ phiếu tập đoàn Cảnh Thịnh xuất hiện việc giao động trên diện rộng. May mắn là năng lực của Cảnh Dật Thần rất lớn, vẫn luôn đem mọi việc khống chế ở trong tay, thế nên mới không làm tập đoàn xuất hiện nguy cơ.

Mạc Lan đỡ tay Thượng Quan Ngưng, chống đỡ trụ thân thể của mình, dùng âm thanh cực thấp thì thào nói: “Năm đó, là ta làm sai a……”

Hôm sau liền tổ chức đám tang cho Chương Dung, lại không có nói ra ngoài.

Bởi vì thân phận của bà căn bản đều chưa từng công bố ra ngoài, bên ngoài chỉ biết đến phu nhân Cảnh gia cũng chỉ có một Triệu tình đã chết, Cảnh Trung Tu cũng chưa từng thừa nhận Chương Dung. Bà chỉ là mẹ của Cảnh nhị công tử, trừ việc đó ra, thì bà không có bất luận thân phận nào.

Toàn bộ quá trình làm Lễ tang đều cực kỳ đơn giản, bà không có tư cách để an táng ở phần mộ cảnh gia mà chỉ an táng ở một nghĩa địa ở thành phố A.

Trừ Mạc Lan và Cảnh Dật Nhiên, Cảnh gia còn lại người đều không có tham gia lễ tang của bà.

Cảnh Thiên Viễn vẫn luôn cảm thấy Chương Dung chính là tai họa của Cảnh gia, từ trước tới nay chưa từng nhận là con dâu Cảnh gia, ông hiện tại là người có địa vị tối cao tượng trưng, chắc chắn sẽ không đi viếng một người phụ nũe mặt dày như vậy, cho dù có tính là mẹ của chái trai mình cũng vậy.

Cảnh Trung Tu liền càng không cần phải nói, trong lòng ông đối với Chương Dung trừ hận ra thì căn bản là không có khác, trước nay đều không đem bà coi như người phụ nữ của mình, cho nên lễ tang của bà đương nhiên là ông sẽ không đi, lại đi đến nơi an táng Triệu Tình. Người hại chết vợ ông rốt cuộc cũng đã chết, tuy rằng không phải ông giết, nhưng ông cũng cảm thấy, bản thân mình có thể đứng trước bia mộ của vợ mà thở một hơi.

Cảnh Dật Thần đương nhiên càng sẽ không đi, anb không đi, Thượng Quan Ngưng tự nhiên cũng sẽ không đến đó cho ngột ngạt.

Cảnh Trung Tu từ phần mộ Cảnh gia trở về, liền kêu Cảnh Dật Thần lên thư phòng, hai cha con nói chuyện tới khua, trên đường đi về Cảnh lão gia cũng đi, ba người đàn ông trong nhà cùng nhau ngồi trong thư phòng phân tích âm mưu.

Quản gia nhìn đến loại việc, biết là đã xảy ra chuyện lớn, lập tức kêu người hầu và bảo vệ trong nhà rofi khỏi biệt thự canh giữ bên ngoài.

Ngày thường cho dù có chuyện lớn gì, cũng đều là Cảnh Dật Thần một tay ở xử lý, năng lực của anh đã có thể ứng phó nguy cơ to lớn của Cảnh gia.

Cảnh Trung Tu ngày thường sẽ giúp anh đền bù một chút lỗ hổng, hoặc là giúp anh lo liệu một số việc khi anh có quá nhiều việc, lão gia Cảnh Thiên Viễn là người đã hoàn toàn phủi tay chưởng quầy, ông đã sớm không hỏi qua công việc lớn nhỏ ở gia tộc, việc lần trước khi Cảnh Dật Thần bị trọng thương như vậy, ông quả thật đã sớm biết, nhưng cũng cũng không nhúng tay vào việc Dương gia, mặc cho Cảnh Trung Tu đi xử lí.

Cảnh Dật Thần là do Cảnh Trung Tu dạy dỗ ra, mà Cảnh Trung Tu lại do Cảnh Thiên Viễn ông đây chỉ dạy! Ông đối với chính con trai và cháu trai của mình đều rất yên tâm.

Mà hiện tại, việc này lão gia cũng đã nhúng tay vào, nhìn qua là biết có,việc gì đó rất nghiêm trọng.

Thượng Quan Ngưng ngồi ở phòng khách, cũng cảm nhận được sự khẩn trương này và sự áp bách trong không khí, nhưng đối với sự hiểu biết của cô đối với Cảnh gia thì cũng sẽ phân tích ra, còn suy đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cô chỉ biết là, cái chết của Chương Dung tuyệt đối không phải là việc ngoài ý muốn.

Tuy rằng cục cảnh sát và bệnh viện giám định đều nói đó là sự cố giao thông bình thường, là bởi vì đối phương không phanh lại nên khiến cho sảy ra va chạm kịch liệt, nhưng bởi vì quá mức đột ngột và quá mức quỷ dị nên không có khả năng là ngẫu nhiên.

Ba người đàn ông trong cảnh gia nói chuyện song cũng đã là đêm khuya, khi đi ra khỏi thư phòng, liền nhìn thấy Thượng Quan Ngưng bởi vì chờ bọn họ, cho nên quá mệt mỏi mà dựa vào sô pha ngủ mất rồi.

Quản gia không dám đánh thức cô, chỉ là làm người hầu đem cái chăn đắp lại cho cô.

Cảnh Dật Thần nhìn cô cuộn tròn ở trên sô pha ngủ thật sự không an ổn, có chút đau lòng, sau đó cũng mặc kệ cha và ông nội đều ở bên cạnh, trực tiếp đem vợ ôm ngang lên đi ra ngoài.

Thượng Quan Ngưng ngủ cũng không sâu, anh vừa ôm cô, cô liền lập tức tỉnh.

Cô vừa muốn mở miệng nói chuyện, liền phát hiện chính mình đang ở trong lồng ngực của Cảnh Dật Thần, mà Cảnh Thiên Viễn cùng Cảnh Trung Tu đều mỉm cười nhìn bọn họ.

Thượng Quan Ngưng đại quẫn, vội vàng thấp giọng nói: “Anh mau buông em xuống!”

Cảnh Dật Thần mắt điếc tai ngơ, trực tiếp ôm cô đi ra ngoài.

Cảnh Thiên Viễn nhìn vẻ mặt của người cha trên mặt con trqi mình, khuôn mqwjt già của ông cũng ngqy lập tức lộ ra vẻ tươi cười: “Tiểu tử này thật ra rất có phúc khí, tìm được một người vợ tốt, tính cách của A Ngưng rất tốt, hơn nữa cũng rất xứng đôi với Cảnh Dật Thần.

Cảnh Trung Tu nhàn nhạt nhìn lão cha của mình một cái, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “A Ngưng là rất tốt, gần đây Dật thần thay đổi lớn như vậy cũng là công của nó. Bất quá, từ khi nào mà cha có thể xem tướng."

Cảnh Thiên Viễn một chút cũng không thèm để ý đến giọng nói lộ ra vẻ hài hước đầy nghi ngờ của con trai, ông nói: “Ta trên thông thiên văn dưới hiểu địa lý, nghiên cứu Dịch Kinh bát quái đã mười năm, còn có thể không xem được? Tính, có nói con cũng không hiểu, chờ chừng nào con bằng tuổi ta thì sẽ hiểu thôi."

Cảnh Trung Tu nghe ông khoe khoang, không khỏi nở nụ cười: “Nếu cha thật sự nhìn được vận số, vậy thì sao chúng ta còn phải thức đến nửa đêm làm việc mất hơn mười vạn não tế bào.”

Lão gia tử trừng mắt liếc ông mắt một cái, không vui nói: “Ta còn phải xem? Đương nhiên là rất rất tốt, lão tông tổ đã sớm nói, cảnh gia cho dù đến thiên thu cũng vẫn rất cường thịnh vô cùng! Chúng ta lúc này mới có mấy thế hệ! Nhớ năm đó ta vây công mười mấy gia tộc, hiện tại mới bốn năm cái gia tộc, gấp cái rắm! Con không cần nhúng tay, cứ để tiểu tử Dật Thần kia ứng phó đi, nếu ngay cả năng lực này nó,cũng không có, thì nhanh,tróng về nhà mà sinh con đi, nhân,ouwc ta,còn sống được mấy năm, còn có thể nuôi nấng bồi dưỡng, rồi cho chắt trai của ta hính là đứng vững mười mấy gia tộc vây công, hiện tại mới bốn năm cái gia tộc, cấp cái rắm! Ngươi không cần nhúng tay, làm dật thần kia tiểu tử một người ứng phó đi, hắn nếu là điểm này nhi năng lực đều không có, dứt khoát chạy nhanh về nhà sinh hài tử, sấn ta còn có thể sống lâu mấy năm, dưỡng cái tiểu nhân chúng ta một lần nữa bồi dưỡng, làm chắt trai kế nghiệp!”

Ông nói đến nơi này, không đợi Cảnh Trung Tu mở miệng, liền vội vàng đi ra ngoài, vừa đi vừa nhắc mãi: “Ai da, tội lỗi tội lỗi, đêm nay lại ngủ muộn, ta vẫn kém hơn lão Mộc Vấn Sinh kia! Lão yêu tinh kia sống được một trăm năm mươi, còn ta chỉ sống được một trăm bốn mươi chín đi! Ân, ta phải dọn tới nhà lão ta ở đi, có lẽ tới lúc ra đi còn có thể gia,đi,cùng nhau."

Cảnh Trung Tu dở khóc dở cười nhìn chính mình năm nay đã gần tám mươi cha chân cẳng linh hoạt nhanh chóng đi ra phòng khách, ông lắc đầu, xoay người cũng đi lên phòng ngủ của mình.

Lão gia nói rất đúng, Cảnh Dật Thần đều đã ba mươi bốn, cũng nên có một đứa con, nhưng sao nửa năm rồi vẫn chẳng có,động tĩnh gì, ông có cần nói bóng nói gió nhắc nhở một chút không?

Bình luận

Truyện đang đọc