HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Tiểu Lộc, có hai tính cách đối lập, cho dù Thượng Quan Ngưng đã gặp qua nhiều lần, nhưng cô vẫn có chút không quen.

Mỗi lần nhìn thấy Tiểu Lộc, cô luôn là hoài nghi, Tiểu Lộc có phải có chị em song sinh hay không, nếu không thì tại sao cô ấy lại có hai tính cách trái ngược như vậy.

Nhìn thì thấy Tiểu Lộc rõ ràng là người bình thường, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hai người Đường Vận, còn lại thì cô cũng không quá để ý.

Không trách Cảnh Dật Thần luôn yên tâm khi cô đi theo Triệu An An đến đây, hóa ra anh đã xớm điều Tiểu Lộc ở chỗ này.

Triệu An An hiện tại đã thích ứng với bộ mặt thiên sứ và tính cách ma quỷ của Tiểu Lộc, cô không cảm thấy có cái gì không tốt, ngược lại thì rất hâm mộ, thậm chí còn sùng bái Tiểu Lộc.

“Ai, A Ngưng, nếu tớ cũng có vệ sĩ khỏe như Tiểu Lộc thì thật tốt! Tớ trước kia đánh nhau sẽ không phải mệt mỏi như vậy, về sau sẽ không hải sợ hãi nữa!Thật là không công bằng, cô gái này lớn lên xinh đẹp hơn tớ còn chưa tính, công phu còn cao như vậy, sức lực cũng khỏe hơn tớ, tính tình ác hơn tớ, tính tình so với tớ còn ngang ngược hơn, không có thiên lý! Tại sao tất cả ưu điểm lại đều tập trung ở trên người cô ấy!”

Thượng Quan Ngưng tuy rằng biết mạch não Triệu An An không giống người bình thường, nhưng đa số thời gian đều bình thường, hiện tại nói ra những lời như vậy, cô thật không biết nói gì cho tốt!

Đây mà gọi là ưu điểm?! Cũng chỉ có một người thích đánh nhau như Triệu An An mới coi là ưu điểm!

Không chỉ riêng Thượng Quan Ngưng cảm thấy Triệu An An kỳ quái, người vẫn luôn không có biểu tình gì như Tiểu Lộc cũng không khỏi nhìn An An một cái.

Đây vẫn là lần đầu tiên có người khích lệ cô như vậy.

Các cô đứng ở cửa nói chuyện, hai người trên giường đã không còn nằm im được mà hô to gọi nhỏ.

Hai người nằm oqr hai chiếc giường khác nhau, một người kêu cứu mạng, một người thì không ngừng mắng Triệu An An và Thượng Quan Ngưng.

Triệu An An đi đến mép giường, nhìn từ trên cao xuống nói: “Kêu đi, kêu tận tình vào, kêu lớn tiếng một chút, tốt nhất là có thể nói cho cả bệnh viện nghe thấy tiếng kêu thê lương thảm thiết của các ngươi! Tôi rất mong bệnh viện này đóng cửa, các cô quả là giúp tôi một việc lớn!”

“Triệu An An, cô nhanh cho tôi chết một cách thống khoái đi! Chứ cứ tra tấn hai người phụ nữ mềm yếu như chúng tôi, cô không thấy mất mặt sao?!"

Đường Vận nhe răng trợn mắt khóc lóc kêu, giọng nói đều đã khản đặc, nừa nghe là biết là do kêu gào quá nhiều nên bị khản.

Thượng Quan Ngưng cũng đến gần hai người Đường Vận, sau đó liền thấy rõ bộ dạng thê thảm của hai người họ

Hai người đều bị trói vào trên giường bệnh, căn bản là không động đậy được.

Thượng Quan Nhu Tuyết còn đỡ một chút, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, đầu tóc hỗn độn, nhưng trừ hai vết lằn bàn tay trên mặt ra, thì trên người cũng không bị thương mấy. Chẳng qua người luôn luôn xinh đẹp sạch sẽ như cô ta giờ phút này quần áo đã nhăn bèo nhèo, trên người dính đầy vết máu, trên trân cũng bó đầy băng gạc, thoạt nhìn rất chật vật.

Vì Triệu An An không quen biết cô ta, cũng không có xích mích gì lớn nên cũng không hề biết cô ta đã từng làm gì với Thượng Quan Ngưng, hơn nữa Thượng Quan Nhu Tuyết giả vờ nhu nhược đáng thương, Triệu An An cũng không xuống tay với cô ta quá tàn nhẫn.

Người thê thảm đến cực điểm chính là Đường Vận!

Cô ta hiện tại trên người không tìm được nơi nào không bị thương, trên mặt tất cả đều bị thương, khóe miệng và mũi đều không ngừng đổ máu, đôi mắt đã thâm thành mắt gấu trúc, tóc giả đã sớm không biết chạy đi đâu, lộ ra phần tóc ngắn, nhìn kĩ cũng không rõ là nam hay nữ.

Cô ta căn bản là một người không biết sống chết, vẫn luôn khiêu khích Triệu An An, thù mới hận cũ, Triệu An An sao có thể dễ dàng buông tha cho cô ta!

Giờ phút này nghe được cô ta còn ồn ào, Triệu An An duỗi tay đem Thượng Quan Ngưng kéo ra đằng sau, mang một bộ dáng để tớ phán xử nói: “Thượng Quan tiểu thư, phiền cậu lui ra sau một chút, tớ muốn thọc cho cô ta một dao, đứng đó không nhỡ đâu lại dính máu vào người.”

Nghe An An nói muốn thọc dao, Thượng Quan Ngưng một chút cũng không đồng tình với Đường Vận, chỉ cảm thấy cách làm của Triệu An An rất hả dạ.

Đường Vận chính là một kẻ điên, người như cô ta, chỉ cần có được cơ hội thì sẽ không ngừng gây chuyện, nếu có một ngày Thượng Quan Ngưng và Triệu An An rơi vào trong tay cô ta, căn bản thì sẽ không có cái kết cục tốt đẹp gì, sẽ còn thê thảm hơn cô ta nhiều.

Triệu An An kéo Thượng Quan Ngưng đến một vị trí an toàn, rồi lúc này mới chậm rãi đi đến bên người Đường Vận, sau đó lấy từ túi ra mấy cây châm, sau đó nhắm ngay vào đỉnh đầu Đường Vận, cắm vào.

Đường Vận lập tức kêu gào thảm thiết, rất nhanh toàn thân cô ta đều bắt đầu co rút run rẩy, hàm răng cắn kẽo kẹt vang lên, tựa như nhận một sự thống khổ không hề nhỏ.

Triệu An An thấy cô ta đau sắp ngất đi, lúc này mới đem châm trên đỉnh đầu cô ta rút ra.

“Thế nào, y thuật tôi mới học không tồi chứ? Hôm nay vẫn là lần đầu tiên dùng, thật là dùng khá tốt, không trách được Mộc Thanh hỗn đản kia hay hạ châm với người khác! Đây quả thật là một vuc khí săc bén!”

Đường Vận dừng một hồi lâu, mới khóc lóc nói: “Không phải cô nói đâm tôi một dao sao? Đây là châm, không phải dao!”

Cô ta hiện tại bị Triệu An An tra tấn đến muốn chết, hận không thể để Triệu An An trực tiếp dùng một dao đâm chết mình, như vậy cô ta sẽ không cần phải đối mặt với sự tra tấn nhục nhã của Triệu An An nữa.

Triệu An An đem châm cất vào túi xách, bừng tỉnh đại ngộ nói: “À, hóa ra cô thích dao à!Không thành vấn đề, cái nguyện vọng này của cô tôi có thể thỏa mãn!"

Đường Vận không thể nhịn được nữa, trong đầu chợt lóe lên, lập tức rống lớn nói: "Cô vì cái gì mà chỉ tra tấn tôi, Thượng Quan Nhu Tuyết mới là kẻ địch đích thực của các cô! Mẹc của cô ta cướp cha của Thượng Quan Ngưng, bức chết mẹ cô ấy, còn đoạt đi vị hôn phu của cô ấy, hiện tại lại tới câu dẫn anh Dật Thần, người cô nên đánh là cô ta, đừng đánh tôi!”

Triệu An An chưa từng nghe Thượng Quan Ngưng nói về quá khứ của mình, càng không biết cô có ân oán sâu sắc với Thượng Quan Nhu tuyết như thế, cô không khỏi sửng sốt, sau đó liền ngẩng đầu nhìn lại Thượng Quan Ngưng.

“A Ngưng, lời Đường Vận nói đều sự thật?”

Hai người cách xa hơn mười mét, Triệu An An cảm thấy biểu tình của Thượng Quan Ngưng có chút mơ hồ, nhưng giọng nói của cô lại rõ ràng mà bình tĩnh: “Ân, lời cô ta nói đều là sự thật. Nhung bây giờ tớ cũng đã bức chế mẹ của Thượng Quan Nhu Tuyết rồi, hơn nữa còn suýt đem cha tớ bức chết, chỉ là Thượng Quan Nhu Tuyết đi trước một bước, cho cha tớ một súng. Hiện tại, người đáng chết đều đã chết, có một người không chết, cũng nửa chết nửa sống nằm ở trước mặt chúng ta.”

Triệu An An nghe xong lời cô nói, mới biết được thân thế của Thượng Quan Ngưng lại đau đớn như vậy, không trách vì sao từ trước tới nay đều không nhắc tới người nhà của chính mình.

Cô nói nhẹ nhàng, "bức chết mẹ của Thượng Quan Nhu Tuyết", "bức chết cha của mình", trên đời này mấy ai có thể làm được điều đó. Dựa vào tính cách của Thượng Quan Ngưng mà nói, nếu không đem cô dồn vào chân tường thì cô tuyệt đối sẽ không hành hạ tàn nhẫn với bọn họ như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc