HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Mộc Đoá bị Cảnh Trí dùng ánh mắt sắc lạnh doạ cho một trận, lùi dần về phía sau.

Mộc Đoá chau mày:" cậu là ai?"

Người ở trước mặt có hình dáng rất bình thường, nhưng toàn thân đầy sát khí, khiến người khác thấy không khoẻ.

Bọn họ cũng không quen anh ta, sao lại nói khó nghe đến vậy?

Cảnh Trí không nói lời nào mà chằm chằm nhìn bọn họ một lúc rồi lặng lẽ rời đi.

Đợi khi Cảnh Trí rời đi rồi, tinh thần của Mộc Đoá mới hồi trở lại.

Cô ta dẫm chân:" anh, tên này bị điên rồi! bệnh viện của nhà chúng ta thanh viện thần kinh từ khi nào vậy?"

Mộc Đoá nhìn dáng người cao to của Cảnh Trí, như có ý gì.

Cậu ta là người có tính cách rất tốt, không vô duyên vô cớ đi tấn công người khác, cậu ta an ủi em gái:" thôi được rồi, đừng giận nữa, không phải em muốn đi tìm anh họ sao?"

Mộc Đoá vô duyên vô cớ lại bị người khác trêu chọc, có chút bực mình, có điều cô ta vừa nãy thật sự sợ hãi, đến nỗi quên luôn cả bực tức, cùng lúc đó nghĩ đến hình dáng của người đàn ông kia, vẫn còn cảm thấy lạnh người.

Nhưng, cô ta rõ ràng không hề đả kích ngươif nào!

từ sau khi Cảnh Trí mất tích, chị em Trịnh gia trở nên trầm cảm rất lâu, ngay cả cô ta cũng trở nên trung thực rất nhiều, ngoại trừ đôi khi làm trò cười cho người khác, còn không hề làm chuyện khác người.

Cô ta trước đây rất ghét Cảnh Trí, nhưng suy cho cùng thì đó cũng là một mạng người!

Sau khi Cảnh Trí mất tích, Cảnh Dật Nhiên chạy thẳng đến Trịnh gia, suýt nữa thì đốt cả nhà Trịnh gia, nếu không phải cha cửa Mộc Thanh kịp thời ngăn lại không thì Cảnh Dật Nhiên có thể đã giết luôn cả 2 bào thai đó rồi.

Mộc Đoá lắc đầu, có chút sợ hãi Cảnh Trí, nắm chặt lấy cánh tay của anh trai, rồi cùng đi thăm Cảnh Duệ.

Bước vào phòng bệnh, người anh họ nằm trên giường ngoài bộ mặt hơi xấu, thì không hề cod bộ dạng bị bệnh nào cả.

Mộc Đoá không kìm chế được liền hỏi:" anh họ, anh không thoải mái chỗ nào? Sao lại nhập viện rồi?"

Liêu Vệ bị cách ly ở bệnh viện, trong lòng hoang mang vô cùng, vẻ mặt lạnh lùng không hề đáp lại Mộc Đoá.

Nhưng anh ta hoàn toàn nhớ, trước đây để bản thân có thể giống với Cảnh Duệ được, đối với anh cũng phải lạnh lùng, không được thân thiết với ai, nên vây giờ không còn ai hoài nghi anh ta không phải Cảnh Duệ nữa, vậy tại sao không nhân cơ hội này lôi kéo vài người về phe mình chứ?

Bây giờ, rất nhiều thứ của Cảnh gia đều do người thế thân này nắm giữ, Cảnh Duệ vốn dĩ không ở thành phố A, hôm sau anh ta sẽ trở về, nếu anh ta không để giữ quyền lực và tài sản, thì Cảnh Duệ muốn cướp cũng không được.

Ai là thật ai là giả, người bên cạnh cungc không thể phân biệt được.

Đương nhiên, trước tiên phải khiến cho đôi vợ chồng Cảnh Dật Thần và Thương Quan Ngưng phải im miệng!

Nghĩ đến đây, Liêu Vệ quay về hướng Mộc Đoá ngây thơ..

Một cô gái trẻ có làn da trắng muốt, khuôn mặt cũng rất có nét, đôi chân rất mảnh mai, đôi ngực căng tràn sức sống.

Quả là một con thú cưng mà!

18 tuổi, chính là tuổi đẹp nhất của một người con gái.

Liêu Vệ thở một hơi dài, nói:" gần đây cơ thể của tôi không được tốt lắm, nhập viện dưỡng sức một thời gian."

Mộc Đoá lúc đó có chút ngạc nhiên, vưaf ngạc nhiên vừa thích thú ôm lấy cánh tay của Liêu Vệ:" anh, anh đồng ý nói chuyện với em rồi sao?"

Từ khi Cảnh Trí mất tích, Cảnh Trí cũng không gặp cô ta, nói chuyện cũng chỉ một chữ" ừ"c không hề để ý đến cô ta, vậy mà hôm nay đột nhiên lại đồng ý nói chuyện với cô ta rồi!

Liêu Vệ bị Mộc Đoá ôm lấy cánh tay, cảm nhận thấy bàn tay ấm áp và mềm mại của cô ta, cơ thể lậo tức thay đôi nhanh chóng.

May mắn, trên cơ thể được che một lớp mỏng, không thì sẽ lập tức lộ điểm xấu roiif.

Anh ta năm nay đã 22 tuổi rồi, từ 15 tuổi đã bước vào Cảnh gia làm người thế thân, đừng nói con gái, ngay cả con ruồi cái cũng không hề động tới.

Có bao nhiêu người con gái muốn ôm lấy anh ta nhưng đều bị đuổi đi.

Không thể chạm vào con gái, 22 tuổi rồi vẫn là trong trắng, muốn con gái thì cũng chỉ có thể là bản thân tự giải đáp, loại cảm giác này đã giày vò anh ta đến chết rồi!

Đột nhiên bị Mộc Đoá chạm vào người, anh ra lập tức phản ứng lại.

Thế nhưng, anh ta đều không thể làm gì, thậm chí không thể tận hưởng một chút cảm giác thoải mái khiến người khác rên rỉ, chạm vào cơ thể.

Liêu Vệ nhìn Mộc Đoá lạnh lùng.

Mộc Đoá liền buông tay, cô ta vừa nãy quá vui mừng, nên đã quên anh họ không thích ngừoi khác đụng vào.

"Anh họ đừng giận nhé, em không cố ý, em chỉ là quá vui mừng thôi!"

Liệu Vệ cảm thấy không thể chịu được sự tổn thương này, nhưng trên nét mặt thì thể hiện không vui, lạnh lùng " ừ" một tiếng.

Anh ta không thể thay đổi quá nhiều ngay được, không thì sẽ dễ bị người khác hoài nghi, anh ta muốn từng bước từng bước thực hiện, khiến những người xung quanh đều có thể nguyện một lòng với anh ta, trở thành một Cảnh Duệ có thế lực mạnh nhất!

Mộc Sâm hôm nay cũng cảm nhận được sự thu đổi của Cảnh Duệ, nhưng anh ra không hề đơn thuần như Mộc Đoá, anh ta chỉ cảm thấy mọi sự hôm nay đều khó có thể nói ra được!

Anh ta vừa này không hề nhìn sai được sự dung sướng trong ánh mắt của Liêu Vệ, mà còn nhìn thấy Liêu Vệ nhìn chằm chằm vào ngực của em gái 3 giây!

Làm một người anh, luôn có một sự chú ý và bảo vệ đối với em gái mình.

Mộc Sâm cùng em gái lớn lên từ nhỏ, coi em gái như mộg thứ rất quý giá, nếu người trước mắt không phải là Cảnh Duệ, thì anh ta nhất định không do dự mà đánh cho đối phương một cú!

Anh ta muốn đưa em gái đi, nhưng em gái thấy Cảnh Duệ đồng ý nói chuyện với nó, nhất quyết không chịu đi, nhất quyết ở lại cùng anh họ.

Mộc Sâm cũng không dám rời đi, anh ta đanhf cùng ở lại trong phòng bệnh.

Đợi đến khi trời tối, anh ta cảm thấy lạnh người rồi.

Anh ta rất hoài nghi, Cảnh Duệ ở trước mặt liệu có phải đã bị hoàn đổi rồi không!

Anh ta làm sao lại có thể nhẫn nạo với em gái như vậy, giữ nó ở lại đây mấy giờ đồng hô! Đây vốn dĩ không phải phong cách của Cảnh Duệ!

Cảnh Duệ là người không hề muốn nói chuyện với người khác!

Khi còn nhỏ, anh ta ngày ngày đều bận đến tối mặt, học các loại kiến thức, không thể nào lớn lên lại có thể nằm nghỉ dưỡng ở đây được!

Không, có lẽ có thể nghỉ dưỡng, nhưng không thể nghỉ ngơi nhẹ nhàng như vậy được! Coi như anh ta dưỡng bệnh, cũng sẽ tận dụng thời gian để học, đồng thời sắp xếp mọi công việc!

Mộc Sâm biết, nhất dịnh có gì đó không đúng, nhúng dốt cuộc cạu ta vẫn không thể đoán ra.

.......

Trong đêm, Cảnh Trí đột nhập vào biệt thự của Cảnh gia.

Đánh tiếng tên " Trịnh Vũ Lạc", là vô cùng đơn giản đối với một sát thủ.

Anh ta chỉ cần tổng hợp mọit chút tin tức, mấy phút sau liền đến thu nhận tình báo của đội sát thủ.

Mà, anh ta cũng mua lại tình báo của Mộc Sâm.

Đến bây giờ, Cảnh gia, Mộc gia,Trịnh gia, những tin mật của 3 nhà đều nằm trong tay anh ta.

Nhùn thấy ảnh đội sát thủ của Trịnh Vũ Lạc, Cảnh Trí có chút ngạc nhiên.

Người con gái này, không phải là học sinh chọc vào máu anh ta, rồi bị anh ta đá ra ngoài cửa sổ sao?!

Bình luận

Truyện đang đọc