TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



Trình Phi nhìn thấy tên công ty liền cảm thấy thú vị: “Thật trùng hợp, gần đây tôi mới quen một cô, cũng bảo tôi nghĩ cách xử lí công ty xây dựng Huyền Trúc này”.

“Tôi còn đang suy nghĩ vì một người phụ nữ mà động vào quy tắc có nên không, giờ thì tốt rồi, coi như thuận gió đẩy thuyền, cho cô ta một bài học!”
Hàn Phong vui mừng khôn xiết: “Thật sao, vậy thì tốt quá, anh Phi anh yên tâm, gần đây chỗ tôi có hai em tươi ngon, đợi chuyện này xong xuôi tôi nhất định sẽ dâng đến tận giường cho anh!”
Trình Phi bật cười lớn: “Được, vậy tôi chờ đấy nhé, thời gian này tôi bứt rứt lắm rồi”.

Là con trai của Trình Văn Đống, ông trùm lớn trong ngành đấu thầu, Trình Phi là một người có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, chỗ ngứa ngáy nhất của hắn chính là phụ nữ, mà điểm này thì Hàn Phong đương nhiên là rất thạo.

Những ngày tiếp theo bình lặng trôi qua, chớp mắt đã tới thời gian đăng ký đấu thầu.


Sáng sớm hôm đó, sau khi Diệp Vĩnh Khang đưa Diệp Tiểu Trân tới nhà trẻ, anh lái ô tô đưa Hạ Huyền Trúc đến địa điểm đăng ký.

Hội trường chật kín người qua lại, khu sản nghiệp này là một dự án vô cùng tốt, hàng loạt công ty xây dựng đều nghĩ nát óc để tìm cách cắn được miếng bánh ngon này.

“Sao cô ta cũng tới đây?”
Hạ Huyền Trúc đột nhiên nhìn thấy Hạ Tuyết Cầm trong đám đông.

Mà cùng lúc đó Hạ Tuyết Cầm cũng nhìn thấy Hạ Huyền Trúc, cô ta ưỡn ẹo đi tới, nói: “Ái chà, đây không phải là chủ tịch Hạ của chúng ta sao, sao vậy, thật sự coi mình là ông to bà lớn gì rồi à, có biết đây là dự án gì không? Hai người mà cũng có mặt mũi tới đây đăng ký sao?”
Hạ Huyền Trúc cười lạnh một tiếng: “Xin lỗi, trong tay chúng tôi đúng lúc đang thừa nhiều tiền nên là tới chơi một chút, còn hơn là vay mượn bên ngoài mà không trả được!”
“Cô đang nói bóng nói gió ai thế!”

Hạ Tuyết Cầm như con chó bị giẫm vào đuôi, lập tức lấy ra một tờ thông báo đăng ký, khoe khoang trước mặt: “Nhìn thấy chưa, chúng tôi đăng ký rồi, có con dấu bảo đảm, các người đợi đấy làm thảm lót đường cho tôi đi!”
Nói xong liền tức giận bỏ đi, giống như một con mụ điên vậy.

Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc nhìn nhau, cười khổ lắc đầu, trong lòng nghĩ không biết có phải con mụ điên Hạ Tuyết Cầm này bị cáu kỉnh thời kỳ tiền mãn kinh không.

Quá trình đăng ký rất thuận lợi, mười mấy phút là đã xong xuôi rồi.

Trên đường quay về, Hạ Huyền Trúc luôn cảm thấy trong lòng không yên: “Vĩnh Khang, sao trong lòng em lại cứ hoảng sợ như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Diệp Vĩnh Khang cười, thoải mái lái xe: “Yên tâm đi, đây chỉ là tiền đặt cọc, nếu không trúng thầu thì sẽ được trả lại nguyên vẹn mà”.

Anh mỉm cười, nói tiếp: “Nhưng mà có thể gặp được người nhà họ Hạ ở đây cũng khá bất ngờ, không ngờ rằng bọn họ lại tích góp được đủ tiền đặt cọc”.




Bình luận

Truyện đang đọc