TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



Khi họ đang chuẩn bị rời đi, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên lớn tiếng nói: “Các anh xin dừng bước, chuyện ăn cắp bí mật công ty quả thực có xảy ra”.

Tất cả mọi người đều tỏ vẻ bối rối, thắc mắc tại sao Diệp Vĩnh Khang lại nói như vậy.

“Vĩnh Khang, anh làm gì vậy!”
Lúc này Hạ Huyền Trúc hoàn toàn không biết Diệp Vĩnh Khang đang nghĩ gì.

Diệp Vĩnh Khang cười nhạt một tiếng, giơ ngón tay chỉ về phía Hạ Tuyết Cầm: “Bây giờ tôi muốn tố cáo người này, ăn cắp tài liệu đấu thầu của công ty chúng tôi”.

Hạ Tuyết Cầm nghe thấy vậy lập tức chột dạ, nhưng sau khi phản ứng lại, cô ta liền gân cổ lên cãi: “Đồ ăn mày hôi hám, nói năng cho cẩn thận.

Anh dựa vào đâu mà bảo tôi ăn cắp tài liệu của công ty các người?”
“Cho dù trong tay các người có file nguồn cũng chỉ có thể chứng minh tài liệu là do các người làm, dựa vào đâu mà nói là tôi ăn cắp?”
“Nếu như anh dám nói bậy, cẩn thận tôi kiện anh tội vu khống đấy!”

Sở dĩ Hạ Tuyết Cầm có thể cứng miệng như vậy bởi vì cô ta biết mặc dù tài liệu này là do Hàn Phong ăn cắp, nhưng không có chứng cứ nào có thể chứng minh cả.

Diệp Vĩnh Khang cười nhạt nói: “Vu khống hay không sẽ lập tức biết ngay thôi”.

Sau khi nói xong, anh lại liên kết USB với màn hình máy chiếu, đột nhiên một chuỗi mã hiện lên và hình ảnh con chuột đang di chuyển.

“Đây là chứng cứ gì?”
Hạ Tuyết Cầm cau mày: “Lấy bừa mấy con số ra thì được coi là chứng cứ sao?”
Nhưng ngoại trừ cô ta, chú La và những nhân viên tuần tra nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Cô to gan thật đấy!”
Chú La hét vào mặt Hạ Tuyết Cầm: “Chuỗi mã này là bằng chứng cho thấy cô đã xâm nhập vào máy tính của cô Hạ Huyền Trúc!”
“Bên trên cho thấy cô không chỉ lấy cắp dữ liệu mà còn cố tình xóa dữ liệu trong máy người ta đi!”
“Hành vi này của các người đúng là quá xấu xa, bây giờ tôi chính thức tuyên bố, tập đoàn Hạ Thị đã vi phạm nghiêm trọng các quy tắc đấu thầu, tịch thu toàn bộ khoản tiền đặt cọc và không được phép tham gia đấu thầu ở Giang Bắc trong vòng ba năm!”
“Không! Không phải như vậy!”

Khuôn mặt Hạ Tuyết Cầm lập tức tái đi, những gì chú La nói tương đương với một án tử hình được đưa ra cho tập đoàn Hạ Thị!
Tịch thu toàn bộ số tiền đặt cọc, tức là tròn bảy mươi triệu!
Hơn nữa, đối với một công ty xây dựng, trong vòng ba năm không được đấu thầu chẳng khác nào ba năm không được ăn cơm, chết đói đầu đường xó chợ?
Nhưng như vậy vẫn chưa kết thúc.

Khi Hạ Tuyết Cầm đang la lối om sòm, hai nhân viên tuần tra đột nhiên bước lên trước, còng tay cô ta bằng một chiếc còng tay sáng bóng.

“Bây giờ cô bị tình nghi là đánh cắp bí mật thương mại, phiền cô đi cùng với chúng tôi một chuyến!”
Hạ Tuyết Cầm khóc rống lên, vùng vẫy không ngừng, đầu tóc rối bù như một mụ điên vậy.

“Bỏ tôi ra, các anh có tư cách gì mà bắt tôi, các anh mau bỏ tôi ra!”
Cho tới lúc này, Hạ Tuyết Cầm vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, trước đây mỗi khi gặp chuyện, cô ta đều dùng khả năng khóc lóc om sòm của mình, hơn nữa hiệu quả cũng rất tốt.

Nhưng lần này, cô ta bị hai nhân viên tuần tra lực lưỡng kéo lê dưới đất.

Mãi cho tới khi cô ta bị bắt tới phòng thẩm vấn của Cục tuần tra, Hạ Tuyết Cầm mới chợt nhận ra rằng lần này cô ta đang đứng trước nguy cơ phải ngồi tù.

“Cầu xin các anh đừng bắt tôi ngồi tù, mọi chuyện không phải do tôi làm, là Hàn Phong, là Hàn Phong làm hết!”


Bình luận

Truyện đang đọc