Lúc này, thằng bé nghịch ngợm bên cạnh đột nhiên nhổ nước bọt vào người Diệp Tiểu Trân, vung nắm đấm nhỏ lên nói: “Mau bảo bố mày xin lỗi mẹ tao ngay, nếu không tao đánh chết mày!”
Diệp Tiểu Trân sợ hãi vội vàng lùi về sau hai bước: “Bố… bố em không làm gì sai cả…”
“Còn dám già miệng hả, tao đánh mày!”
Thằng bé nghịch ngợm giơ tay lên định tát vào khuôn mặt non nớt của Diệp Tiểu Trân.
Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên bước tới, túm lấy cổ thằng bé nghịch ngợm đó, nhấc bổng nó lên, không nói lời nào liền ném ra ngoài như ném một bao rác.
“Anh dám đánh con trai rồi, tôi liều với anh”.
Người phụ nữ trang điểm đậm thấy vậy liền nổi điên lên, xông tới cào vào mặt Diệp Vĩnh Khang.
Bốp!
Diệp Vĩnh Khang tát vào mặt đối phương một cái, lười nói nhiều, túm cổ cô ta rồi ném ra ngoài, giống như ném một bao rác vậy.
“Mày… mày thật to gan!”
Hạ Chí Tài giận dữ rùng mình: “Mau, mau báo cảnh sát bắt tên khốn này lại, tống hắn vào tù!”
Diệp Vĩnh Khang cười khẩy: “Ê lão già, ông nhìn cho kỹ, đây là nhà của tôi!”
“Hành vi bây giờ của ông đã cấu thành tội xâm phạm bất hợp pháp, dù tôi có đánh chết ông thì cũng là phòng vệ chính đáng, thấy ông cũng lớn tuổi rồi, tự mình cút ra ngoài đi, đừng để tôi phải động tay!”
“Mày… mày… mày…”
Hạ Chí Tài tức đến mức ói ra máu, quay đầu trừng mắt nhìn Hạ Huyền Trúc, nhưng giọng điệu đã dịu đi không ít: “Nếu như cô thấy một trăm triệu quá lớn, vậy được, chúng tôi cũng không cần nữa, cô giữ lại hai mươi triệu, đưa cho chúng tôi tám mươi triệu là được”
“Tôi làm như vậy cũng là muốn tốt cho cô, cô cầm nhiều tiền như vậy cũng không có ích gì, hơn nữa tôi cũng không phải là lấy không của cô, chỉ là giúp cô giữ mà thôi, tránh…”
“Ông nội”.
Hạ Huyền Trúc quay đầu sang một bên, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, nhà cháu sắp ăn cơm rồi, hôm nay không chuẩn bị bát đũa cho ông, ông tự quay về đi, nếu không để bị ném ra ngoài thì mất mặt lắm!”
Sau khi nói xong, Hạ Huyền Trúc xoay người, nắm tay Diệp Tiểu Trân quay vào nhà.
“Hạ Huyền…”
Hạ Chí Tài đang định phát điên lên thì đột nhiên nghe thấy tiếng ho khan của Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh, anh lạnh lùng nói: “Lão già, ông thật sự muốn tôi đích thân ra tay sao?”
Hạ Chí Tài tức giận quắc mắt nhìn anh, nhưng lúc này ông ta không thể làm gì khác được, bởi vì lão biết rằng người đàn ông to cao lực lưỡng trước mặt này thật sự sẽ ném lão ra ngoài.
Cuối cùng chỉ đành tức giận rời đi, đi tới cửa còn không quên quay đầu lại, tức giận gào lên về phía trong nhà: “Hạ Huyền Trúc, mày là đồ vô ơn bội nghĩa, nhà họ Hạ chúng tao sao lại có loại vô liêm sỉ như mày!”
Nói xong mới tức giận đi ra bên ngoài.
Diệp Vĩnh Khang khoanh hai tay trước ngực đứng ở một bên, khi Hạ Chí Tài đi qua trước mặt, anh đột nhiên duỗi một chân về phía trước.
Bụp!
Hạ Chí Tài bị vấp, ngã nhào xuống đất, ngã vào đúng bãi cứt chó.
“Sau này nhớ lau sạch miệng nhé!”
Diệp Vĩnh Khang cười lạnh một tiếng, sau đó đóng cửa rầm một cái!
Sau khi dọn sạch đống rác đó, căn phòng yên tĩnh trở lại.
Nhìn thấy sắc mặt Hạ Huyền Trúc không tốt lắm, Diệp Vĩnh Khang cười gượng nói: “Vợ à, có phải vừa nãy anh làm hơi quá không?”
Hạ Huyền Trúc nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài nói: “Không đâu, chỉ là em thấy có hơi buồn thôi, nếu như không có khoản tiền đó, em nghĩ cả đời này ông nội sẽ không tới tìm em, tình cảm gia đình lại rẻ mạt như vậy sao?”.