TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



Sân bay Giang Bắc.

“Quân hầu… Điện Chủ… hay gọi đại ca nhỉ, đại ca thuận miệng hơn một chút”.

Lục Phong Thần và Lôi Ngàn Tuyệt nhìn Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Đại ca, đúng là chẳng đúng lúc gì cả, vốn dĩ định uống một bữa với anh mà lại bỗng dưng nhận lệnh, bọn tôi phải quay về các khu phòng thủ ngay lập tức, tiếc thật”.

Diệp Vĩnh Khang vỗ vai hai người cười nói: “Sau này còn gặp nhau mà, bây giờ hai người còn gánh vác trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho cuộc sống của người dân, chuyện này không thể đùa được.

Được rồi, mau lên máy bay đi, tôi cũng về đây”.

“Đại ca giữ gìn sức khỏe!”
Hai người và Diệp Vĩnh Khang vẫn lưu luyến bịn rịn, nhưng vừa lên máy bay, Lục Phong Thần bỗng lấy máy tính bảng ra, sau đó vội vàng nhảy khỏi khoang máy bay: “Đại ca, đợi một lát”.


“Đại ca, suýt nữa thì quên, có một chuyện tôi muốn nhờ anh chỉ bảo”.

Lục Phong Thần vừa nói vừa mở một video trong máy tính bảng rồi đưa cho Diệp Vĩnh Khang: “Đại ca xem đi”.

“Đây là gì?”
Diệp Vĩnh Khang nhận lấy máy tính bảng xem lướt qua, trong video là một khu rừng rậm, nhưng cỏ cây xung quanh đều có dấu vết bị thiêu rụi và nổ, trên tảng đá dày đặc các lỗ đạn.

“Đây chẳng phải là dấu vết của một trận phục kích trong rừng sao? Anh đưa tôi xem làm gì?”
Diệp Vĩnh Khang khó hiểu nói.

Lục Phong Thần lắc đầu nói: “Chuyện này không đơn giản như thế, hai ngày trước tôi dẫn người truy kích thế lực quấy rối biên giới, vừa lúc gặp phải một đám lính đánh thuê hỗn chiến ở đây”.

“Đây là chuyện bình thường với tôi, chỉ cần đừng gây chuyện trong đường biên giới khu phòng thủ của tôi thì họ muốn đánh thế nào cũng được”.


“Nhưng lúc đó ngọn lửa bùng lên tôi nghe thấy có gì đó không đúng… Ôi trời, tôi cũng không nói rõ được, đại ca nhìn kỹ đạn rải rác và vết nổ, còn dấu chân dưới đất nữa đi”.

Lục Phong Thần chỉ vào vài dấu vết trên máy tính bảng nói.

Diệp Vĩnh Khang xem kỹ video thêm một lần nữa, quả nhiên nhìn ra manh mối.

“Đây là một trận chiến phản phục kích, là tác chiến ngược hướng của bên bị phục kích với bên phát động phục kích, chiến thuật rất tài tình, phản ứng cũng rất nhanh, sĩ quan chỉ huy của đối phương là một cao thủ hàng đầu”.

“Chỉ có điều, anh cũng có bản lĩnh này, cũng chẳng phải hiếm lạ gì với anh nhỉ?”
Diệp Vĩnh Khang khó hiểu hỏi.

Lục Phong Thần hít thở sâu, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc: “Nếu chỉ là một trận phục kích đơn giản, tôi cũng sẽ không để tâm đến thế”.

“Điểm khác thường nhất trong chuyện này là cách thâm nhập và rút lui của đám người đó sau khi phục kích”.




Bình luận

Truyện đang đọc