"Dù sao hôm nay tôi có câu này, con trai tôi muốn bảo vệ bạn thân, tôi lại muốn bảo vệ con trai tôi, thiệp đen thì mặc thiệp đen, chả việc quái gì phải sợ, thích thế nào thì thế ấy đi!"
Những lời này khiến Diệp Vĩnh Khang một lần nữa phải nhìn hai bố con họ bằng con mắt khác.
Chỉ trong những lúc khó khăn, chúng ta mới có thể nhìn ra được lòng người, tuy hai bố con họ có nhiều lúc cư xử thô thiển thật nhưng họ lại là hai người đàn ông đầy nghĩa khí!
"Thiết Đản, con có biết hậu quả của việc này không?"
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng nhéo má Âu Dương Thiết Đản một cái.
Âu Dương Thiết Đản tóc bổ luống, hất cằm, hào sảng nói: "Con biết, cùng lắm thì chết thôi chứ gì, ai dám động đến Tiểu Trân phải bước qua xác con đã!"
Diệp Vĩnh Khang cười ha ha, giơ ngón tay cái lên: "Nhóc con được lắm, nếu ở thời cổ đại, con chính là vị hảo hán thứ một trăm linh chín đấy!"
Có lẽ cảm động trước tình nghĩa của đám Âu Dương Thiết Đản và Đường Văn Nguyên, tâm trạng của Hạ Huyền Trúc cũng dần bình tĩnh lại, cô thậm chí còn làm một bữa cơm để chiêu đãi hai bố con Âu Dương Xuyên Trụ.
Diệp Vĩnh Khang vừa mới ăn được nửa bữa, Trần Tiểu Túy đột nhiên gọi tới, giọng điệu rất nghiêm trọng: "Anh Diệp, bây giờ anh có tiện tới đây một chuyến không? Có việc gấp tìm anh".
Diệp Vĩnh Khang vừa gặm chân gà, vừa cười nói: "Ý cô là thiệp đen đó hả, yên tâm, không sao đâu".
"Anh Diệp, nếu tiện thì anh cứ qua đây một chuyến đi".
Trần Tiểu Túy ở đầu dây bên kia vẫn kiên định nói.
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy có gì đó không ổn, gật đầu nói: "Được rồi, gửi địa chỉ cho tôi, tôi qua ngay".
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Vĩnh Khang để đũa xuống: "Anh Xuyên Trụ, em yêu, mọi người ăn cơm trước đi, tôi có việc phải đi ra ngoài".
"Anh đi đâu vậy? Không biết có nguyên một đám đang nhắm vào anh à, lúc này mà ra ngoài chẳng khác nào tìm đường chết cả".
Âu Dương Xuyên Trụ vội vàng nói.
Hạ Huyền Trúc cũng lộ vẻ lo lắng, vừa định nói gì đó, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vào vai cô: "Em yêu, anh để em thất vọng bao giờ chưa?"
"Nhưng ...!Vậy anh phải về trước tám giờ rưỡi đấy nhé".
Hạ Huyền Trúc hơi lo lắng, nhưng cô biết tính tình của Diệp Vĩnh Khang, chỉ cần anh muốn làm có trời cũng không cản được.
"Đừng lo, mọi người ăn cơm trước đi".