Nhưng Diệp Vĩnh Khang đã không chút do dự lao về phía Trần Tiểu Túy vào lúc màn hình đang bật sáng.
Trần Tiểu Túy nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang lao về phía mình, cơ thể càng ra sức vặn vẹo, cô ấy lắc đầu nguầy nguậy, ra hiệu cho Diệp Vĩnh Khang mau chóng rời đi.
"Nếu cô còn vớ vẩn nữa, cả hai ta đều sẽ tiêu đời đấy!"
Diệp Vĩnh Khang hét lên.
Mặc dù việc tháo dỡ bom không phức tạp đối với anh, nhưng anh cũng không thể đảm bảo thời gian nếu không nắm rõ thiết bị kích hoạt của quả bom.
Trần Tiểu Túy nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang ngồi xổm xuống, đột nhiên ngừng vặn vẹo người, trong miệng cũng không rên rỉ nữa, yên tĩnh như một tác phẩm điêu khắc, nhưng mắt cô ấy không ngừng rơi lệ.
"Thả lỏng, thở chậm, đừng căng thẳng".
Diệp Vĩnh Khang điều chỉnh lại nhịp thở và cẩn thận tháo nắp trên kíp nổ bom.
Khi nhìn thấy những đường màu sắc chằng chịt trong thiết bị kích nổ, mí mắt của anh lập tức khựng lại!
Nguyên lý hoạt động của loại thiết bị nổ này không phức tạp, nhưng cái khó nằm ở chỗ có quá nhiều dây, phải thử từng cái một, nhưng một phút là không đủ!
Lúc này đã qua nửa phút, nhưng Diệp Vĩnh Khang vẫn không nhúc nhích.
Mười giây lại trôi qua.
Lại thêm mười giây nữa.
Đào Xuân Yến thậm chí còn lấy điện thoại di động của mình ra và hướng nó về hướng này, sẵn sàng chụp một bức ảnh về khung cảnh tuyệt vời này.
Khi gắn quả bom này lên, cô ta chưa bao giờ nghĩ đến việc để Diệp Vĩnh Khang sống!
Ngay cả chuyên gia EOD hàng đầu, đối mặt với thiết bị kích nổ cồng kềnh, còn rườm rà như vậy, nhanh nhất cũng mất khoảng mười phút.
Trong một phút, căn bản là không thể.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên má Diệp Vĩnh Khang!
Năm giây cuối cùng!
"Bây giờ anh rời đi thì cũng đã quá muộn rồi!"
Đào Xuân Yến ở bên bể bơi thốt ra một câu mỉa mai.
Theo quan điểm của cô ta, lựa chọn tốt nhất của Diệp Vĩnh Khang lúc này là nhanh chóng chạy trốn.
Nhưng mà, Diệp Vĩnh Khang không hề rời đi, mà lại đột nhiên kéo một sợi tóc trên đầu Trần Tiểu Túy xuống nhanh như chớp, nhanh chóng vòng qua ba đường xanh, vàng, trắng, sau đó nhẹ nhàng kéo ra!