TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



“Tôi có một việc muốn thương lượng với mọi người”.

Bà béo cười với đám đông, nói: “Hôm nay con trăn mào gà này nhường cho tôi đi, lần sau các người lại tới bắt được không? Nếu như đồng ý, thì hãy gật đầu”.

Tất cả mọi người trong hang động không ai dám nói lời nào, lần lượt gật đầu lia lịa, sợ rằng đầu cũng sẽ chuyển nhà đi mất.

“Ừ, đây là do các người tự mình đồng ý đấy nhé, con người tôi sống rất có đạo lý đấy”.

Bà béo nheo mắt mỉm cười, sau đó ánh mắt rơi trên người Diệp Vĩnh Khang không gật đầu, cười gian trá nói: “Anh chàng đẹp trai, cậu không đồng ý sao?”
Những lời này làm cho Mao Tiểu Huy ở bên cạnh sợ hãi, vội vàng cúi đầu lớn tiếng nói: “Chị à, chị tuyệt đối đừng hiểu nhầm, đầu óc người bạn này của tôi không giống người bình thường”.


“Não trái và não phải của anh ấy bị đảo lộn, vì vậy anh ấy không gật đầu có nghĩa là đồng ý, nếu gật đầu có nghĩa là không đồng ý, chị tuyệt đối đừng hiểu nhầm!”
“Ồ? Là vậy sao?”
Bà béo nhìn Diệp Vĩnh Khang cười nói.

“Anh Diệp…”
Lúc này ngay cả Sở Phi Yến cũng lo lắng, vội vàng kéo cánh tay Diệp Vĩnh Khang, ra hiệu cho anh mau chóng nhượng bộ.

Tuy nhiên Diệp Vĩnh Khang hoàn toàn không để ý tới chuyện này, nhìn chằm chằm vào bà béo, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Khoảnh khắc vừa rồi khi bà béo ra tay, Diệp Vĩnh Khang cảm thấy hơi quen mắt, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh chợt nhớ ra động tác của bà béo này giống hệt như ông già thắt bím tóc bên cạnh Đào Thiên Hổ!
Mặc dù một người sử dụng viên bi kim loại, người kia sử dụng sợi tơ, nhưng kỹ thuật vẫn không hề thay đổi.

Lẽ nào có mối liên hệ gì đó giữa hai người này sao?
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cảm thấy có chút kích động, lần trước khó khăn lắm mới bắt gặp được hình xăm trên ngực ông lão đó, còn chưa kịp chạy tới hỏi đã bị Tử Diên chém chết rồi.

Không biết rằng trên ngực bà béo này có hình xăm tương tự hay không!
Vù!
Đúng lúc này, bên ngoài hang động đột nhiên có một cơn gió thổi qua, cây cối rung chuyển xào xạc xen lẫn tiếng rít.

“Nó xuất hiện rồi!”
Có người hét lên theo bản năng, nhưng vừa dứt lời, đầu của người đó đã bị bà béo dùng một tay chặt đứt.


“Vừa nãy không phải đã nói rõ rồi sao, hôm nay con này thuộc về tôi, các người đợi lần sau đi, ngoan ngoãn ở trong hang động đợi nhé, nếu không bị thương thì không hay đâu”.

Bà béo nheo mắt cười, vừa định xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, một bóng đen đột nhiên xuất hiện, xoẹt một tiếng quấn chặt lấy cổ bà béo!
Bà béo tuy rằng thân hình mập mạp, nhưng phản ứng vô cùng nhanh, thân thủ vô cùng linh hoạt, nhẹ nhàng tránh được bóng đen đó.

Chỉ nghe thấy keng một nhát, bóng đen đập mạnh vào tường đá, sau đó nhanh chóng bật lại, lại quét về phía đầu của bà béo.

Bà béo không dám lơ là, nhanh chóng xoay người chuẩn bị chặn lại.

Nhưng ngay khi bà ta quay lại, một bóng người đột nhiên lướt tới nhanh như chớp!
Hai bên đón địch!
Nhưng bà béo quả thực có thực lực rất mạnh, chỉ cần hất một tay, hai sợi tơ đã quấn lấy bóng đen vừa đập trở lại từ tường đá.

Tay còn lại đón tiếp bóng hình lao tới từ bên cạnh.


Bụp bụp bụp!
Trong nháy mắt, hai bên đã ra mấy chục đòn.

Lúc này mọi người mới ngạc nhiên phát hiện ra đó chính là người ăn mày mù lòa thu mình trong góc, ít được chú ý nhất!
Bóng đen vừa quét qua chính là nhành trúc đen trong tay người ăn mày!
Dù đã thoát được một đòn nhưng bà béo không dám bất cẩn, dùng một tay đập mạnh về phía trước, sợi tơ cuốn vào nhành trúc bắn về phía người ăn mày!
Người ăn mày mù có thân pháp rất lợi hại, cả người bật lên, xoay tròn giữa không trung, lợi dụng sức kéo của bà béo, nắm lấy đầu nhành trúc, như một mũi tên đâm về phía tim của bà béo!
Bà béo nhanh chóng né về phía sau, nhưng khi nhành trúc chỉ còn cách bà béo khoảng hai thước, chỉ nghe thấy một tiếng động, một tia sáng bạc lóe lên, một chiếc gai kim loại sắc bén đột nhiên xuất hiện trên phần trước của nhành trúc!
Chuyện này quá đột ngột khiến bà béo không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc gai kim loại sắc bén kia đâm thẳng về phía tim mình!


Bình luận

Truyện đang đọc