Hoàng Thu Hà vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho một tên vệ sĩ bên cạnh, tên vệ sĩ đó nhanh chóng rút một con dao dài ra kề vào cổ bố Sở Phi Yến.
“Đừng mà!”
Sở Phi Yến vội vàng cầu xin: “Tôi cầu xin cô đừng làm hại người nhà tôi, tôi xin cô”.
“Ha ha ha, không ngờ cô Sở còn biết cầu xin người khác, nhưng đã cầu xin thì phải ra dáng của cầu xin chứ”.
Hoàng Thu Hà cười mỉa mai.
Nước mắt Sở Phi Yến không ngừng rơi xuống, cô ấy biết đối phương có ý gì, lúc này cô ấy đã không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng quỳ xuống đất.
Đúng lúc này, một bàn tay mạnh mẽ bất ngờ nắm lấy cánh tay cô rồi nhẹ nhàng kéo cô sang một bên.
“Anh Diệp, sao anh lại vào đây, anh mau đi đi!”
Sở Phi Yến nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang vội vàng dùng sức đẩy Diệp Vĩnh Khang ra ngoài.
Nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang, Hoàng Thu Hà cũng lên giọng nói: “Chặn hắn lại, đừng để hắn chạy mất!”
Mấy tên vệ sĩ nhanh chóng đóng sầm cửa lại rồi xếp hàng chặn cửa.
“Hoàng Thu à, chuyện này là do tôi mà ra, không liên quan gì đến anh Diệp, cô thả anh ấy đi trước đi!”
Sở Phi Yến vội vàng cầu xin Hoàng Thu Hà.
“Thả đi?”
Mắt Hoàng Thu Hà hiện lên vẻ oán hận, cô ta nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang, hằn học nói: “Đồ chó chết, tao lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên có người dám đánh tao.
Hôm nay tao không băm mày thành từng mảnh thì tao sẽ đi đầu xuống đất”.
“Người đâu, chặt hết tay chân thằng chó này trước cho tôi”.
Hoàng Thu Hà lạnh lùng ra lệnh.
Sau khi nhận lệnh, đám vệ sĩ ở gần đó đột nhiên trở nên dữ tợn, cầm mã tấu xông thẳng về phía Diệp Vĩnh Khang.
Bụp bụp bụp!
Đối phó với đám tôm tép này, Diệp Vĩnh Khang dù có nhắm mắt cũng có thể giết hết.
Trong chốc lát, đám vệ sĩ đã nằm la liệt dưới đất.
Đột nhiên Hoàng Thu Hà cảm thấy hơi mất cảnh giác, cô ta không ngờ người này lại có năng lực đến vậy.
“Cùng lên đi!”
Cũng may là lần này cô ta đem theo mấy chục vệ sĩ.
Cô ta nhanh chóng hạ lệnh cho tất cả cùng lên.