Diệp Vĩnh Khang cười đáp: “Anh cũng mới gặp lần đầu”.
Hạ Huyền Trúc trợn mắt nói: “Thế sao anh biết bản lĩnh mà cô ấy thể hiện ra mới chỉ là cọng lông mà thôi?”
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Anh đoán”.
“Xì!”
Buổi tối khi hai vợ chồng lên giường, Diệp Vĩnh Khang cảm thấy cả người không được thoải mái cứ xoay qua xoay lại.
Hạ Huyền Trúc thấy bộ dạng này của chồng mình áy náy nói: “Xin lỗi chồng nhé, dạo này không biết tại sao em cứ có cảm giác rất mệt, đi hai bước đã thở gấp, đợi em khỏi hẳn nhất định sẽ bù cho anh nhé”.
“Là em nói đấy nhé, đến lúc đó đừng giở trò bỏ chạy”.
Diệp Vĩnh Khang tủi thân nói, mấy ngày nay không biết có chuyện gì mà cơ thể Hạ Huyền Trúc rất yếu, không chịu nổi giày vò, thế nên mấy ngày nay hai người đều ăn chay.
“Hay là ngày mai anh đưa em đến bệnh viện khám thử nhé, cứ để thế sao mà được”.
Diệp Vĩnh Khang không yên tâm lắm, mặc dù anh cũng biết một chút về y thuật, mạch đập không có vấn đề gì nhưng anh cũng thấy sốt ruột khi ngày nào cũng thấy Hạ Huyền Trúc mệt mỏi như thế.
“Không cần đâu, chẳng phải anh đã kiểm tra cho em rồi sao? Sức khỏe của em rất tốt, đợi bận nốt khoảng thời gian này em sẽ nghỉ ngơi nhiều hơn”.
“Hơn nữa mặc dù bây giờ hơi mệt một chút nhưng tâm lý em rất thoải mái, tốt hơn những tháng ngày anh chưa quay lại sống với em và Tiểu Trân trước đó”.
Mỗi lần nhắc đến mấy năm như ác mộng đó, Hạ Huyền Trúc vẫn cảm thấy buồn tủi: “Bây giờ ông nội và Tuyết Cầm đã mất rồi, cũng không biết mấy họ hàng khác thế nào nữa”.
Diệp Vĩnh Khang dịu giọng cười nói: “Em vẫn còn nghĩ đến họ, đừng quên trước đây họ bắt nạt em thế nào”.
“Dù sao em cũng không nợ gì họ, cũng xem như đã thanh toán xong xuôi, sau này họ thích làm thế nào là chuyện của họ, nhưng… anh nghĩ sau này họ cũng sẽ không gây phiền phức gì cho em nữa đâu”.
Diệp Vĩnh Khang sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của Hạ Huyền Trúc nên tạm thời không định nói sự thật cho cô biết.
Thật ra hai ngày trước đám họ hàng thân thích của cô đã bị Đào Xuân Yến sai người bắn chết và thiêu thành tro bụi.
“Haizz, mong là như thế.
Được rồi, không nói những chuyện này nữa, ngủ sớm đi, ngày mai còn dậy sớm nữa”.
Hạ Huyền Trúc thở dài, sau đó tựa vào lòng Diệp Vĩnh Khang ngủ thiếp đi.
Cùng lúc đó.
Biệt thự nhà họ Đào ở tỉnh.
Xoảng!
Một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn ném mạnh tách trà bằng ngọc xuống đất.
“Không báo được thù này thì tôi sẽ đi đầu xuống đất”.