TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



Trần Tiểu Túy chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu, cố gắng không để mình khóc, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống như lũ vỡ bờ.

Bên cạnh chính là đại lộ nhộn nhịp, người đi đường nhiều như nêm cối, xe ngược xe xuôi, nhưng đối với Trần Tiểu Túy lúc này, tất cả dường như đột nhiên biến mất hết.

Thế giới của cô ấy dường như đã bị nhấn nút tạm dừng lại vậy, mọi thứ xung quanh, tất cả mọi người, đều không liên quan gì đến cô ấy.

Điều duy nhất có thể cảm nhận được là trái tim không ngừng trùng xuống, giống như không có trọng lượng.

Diệp Vĩnh Khang lái xe với vẻ mặt bình thản, trong lòng bỗng trào dâng một nỗi bực bội, rút điếu thuốc ra nhét vào miệng, dùng bật lửa bật mấy lần mà không lên.

Rầm!
Tại một ngã tư đèn giao thông, Diệp Vĩnh Khang - người đã được đào tạo lái xe đặc biệt, đã quên đạp phanh, đầu xe đâm thẳng vào chiếc BMW phía trước.

"Mù à, không nhìn thấy đèn đỏ à, có biết lái xe không vậy?"

Chủ nhân chiếc BMW là một cô gái ăn mặc sành điệu, trông như mười tám, mười chín tuổi, cô ấy nhảy ra khỏi xe và hét lớn qua kính ô tô.

"Này, tôi nói anh đấy, kéo cửa xe xuống cho tôi!"
Cô gái lái chiếc BMW đập cửa kính ô tô tức giận nói: "Làm sai thì phải chịu trách nhiệm, anh nghĩ không lộ mặt mà xong à? Tôi không nói là sẽ bắt anh bồi thường.

Nhanh lên, kéo cửa xuống, không kéo xuống tôi đập vỡ cửa kính đấy!"
Nhưng cửa xe vẫn không di chuyển.

Cô gái lái chiếc BMW tức giận, lấy trong cốp xe ra một cái xẻng công nghiệp, tức giận nói: "Bà đây đùa với anh đấy à, tôi đếm đến ba, nếu anh còn không mở…"
Nói được nửa chừng, cửa kính xe đột nhiên từ từ hạ xuống.

"Tôi nói anh đấy, đúng thật là, tôi đâu bắt anh bồi thường đâu, chỉ muốn nhắc nhở anh về sau lái xe cho cẩn thận…"
Cô gái lái chiếc BMW nói được nửa chừng chợt sững sờ.


Cô ấy nhìn thấy khuôn mặt của một người đàn ông, khuôn mặt này rất bình thường, không có gì nổi trội.

Nhưng đôi mắt ấy lại ẩn chứa một nỗi buồn khó tả, làm sao diễn tả được loại ánh mắt đầy bi ai này đây?
Nhìn đôi mắt này, trong đầu chợt hiện lên một hình ảnh, một cái sân đổ nát đầy bụi, có một cây ngô đồng khô héo, bị gió thổi qua, lá vàng nhẹ nhàng rơi xuống.

"Anh cần giúp đỡ không?"
Giọng nói của cô gái lái chiếc BMW rất cẩn thận, tựa hồ cảm thấy người đàn ông trước mặt lúc này cực kỳ mỏng manh, chỉ cần chạm nhẹ vào là có thể tan thành trăm mảnh.

"Cô có thể nói cho tôi biết, lúc buồn thì làm gì mới có thể bớt buồn không?"
Diệp Vĩnh Khang chậm rãi nói, trong giọng nói khàn khàn toát ra sự hoang tàn.

"Cái này……"
Cô gái lái chiếc BMW nhất thời không biết trả lời câu hỏi kỳ lạ này như thế nào.

"Nói tôi nghe đi mà?"
Diệp Vĩnh Khang lại lên tiếng, trong mắt hiện lên khát vọng cùng khẩn cầu.

Nhìn dáng vẻ này, cô gái lái chiếc BMW chỉ cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó đâm mạnh, trong lòng càng có nguyện vọng che chở cho người đàn ông này.


Bình luận

Truyện đang đọc