TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



Nghe thấy lời của Đào Vân Thiên, những người còn lại bên cạnh ông ta lập tức bùng nổ.

"Gia chủ, chuyện này tuyệt đối không thể!"
"Thẻ lệnh là nền tảng của nhà họ Đào chúng ta.

Một khi rút về, nhà họ Đào chúng ta sau này sẽ không ngóc đầu lên được đâu!"
"Gia chủ, xin hãy suy nghĩ lại đi!"
"Bố, đừng bị lừa, con tiện nhân này đang lừa chúng ta đó, thẻ lệnh của chúng ta không thể rút về được đâu!"
Một nhóm người lần lượt quỳ xuống đất, cầu xin Đào Vân Thiên rút lại câu nói đó.

Trong mắt nhà họ Đào, thẻ lệnh chính là chỗ dựa tinh thần và là vinh quang của họ, giờ đã ban hành thẻ lệnh ra, một khi bị rút về sẽ là một điều vô cùng xấu hổ đối với họ.


"Câm hết cho tôi!"
Đào Vân Thiên đối mặt với khát vọng sinh tồn mãnh liệt, lúc này cũng không nghĩ được nhiều đến vậy, tức giận hét lên: "Tôi đã quyết định, ai dám nói thêm nữa, sẽ xử lý theo gia pháp!"
Nói xong, Đào Vân Thiên nhìn Hạ Huyền Trúc và thở dài: "Cô Hạ, thẻ lệnh cần phải được hủy bỏ trên máy chủ trong biệt thự của tôi.

Xin cô Hạ đi với tôi một chuyến".

Hạ Huyền Trúc gật đầu, bình tĩnh đi theo Đào Vân Thiên vào một chiếc Bentley màu đen.

Mặc dù những thành viên còn lại trong nhà họ Đào đều không muốn nhưng họ không thể làm trái mệnh lệnh của gia chủ, đành phải tuyên bố rút về trong tuyệt vọng.

Xếp sau chiếc Bentley màu đen đó, là một chiếc Range Rover.

Đào Thiên Hổ ngồi ở hàng ghế sau, nắm chặt hai tay, tức giận nói: "Một khi thẻ lệnh bị rút về, chúng ta sau này còn mặt mũi nào đứng trước thiên hạ nữa!"

"Tôi nghĩ bố già đến hồ đồ rồi, con tiện nhân kia rõ ràng đang lừa người mà!"
"Cậu cả, cái này cậu phải hiểu cho bố cậu".

Lúc này, một ông già gầy gò ngồi trên ghế phụ mặc một chiếc áo choàng vải màu xanh, tóc tết bím theo kiểu thời Mãn Thanh, chậm rãi nói với giọng chói tai: "Khát vọng sinh tồn là bản năng của con người".

"Hơn nữa, bố cậu đã không còn là kẻ tung hoành thiên hạ ngày xưa nữa rồi.

Hiện tại có trong tay quá nhiều thứ, lá gan của ông ấy đương nhiên sẽ bé đi.

Đây là bản tính của con người, không thể trách được".

"Có cứt!"
Đào Thiên Hổ tức giận nói: "Ngay cả khi con tiện nhân kia nói thật, nhưng nếu là tôi, tôi thà hy sinh bản thân, cũng sẽ bảo vệ thanh danh của nhà họ Đào!"
"Chẳng lẽ chỉ vì cái mạng của ông ấy mà bắt hàng ngàn con người chúng ta phải hổ thẹn theo ông ấy sao!"
Nghe vậy, ông lão tết tóc đột nhiên chậm rãi quay đầu lại: "Nếu cậu đã hiểu đạo lý này, tại sao lại không làm?"


Bình luận

Truyện đang đọc