Ngụy công công liếc nhìn Đào Thiên Hổ và mỉm cười, hai viên bi sắt bằng bạc to bằng quả trứng, linh động giữa năm ngón tay trắng trẻo và mảnh khảnh khác hẳn với tuổi của lão.
Đào Thiên Hổ hung tợn nuốt nước bọt: "Đào Thiên Hổ tôi chưa từng biết hối hận là gì!"
"Ha ha ha ha ha ha!"
Ngụy công công nghe vậy đột nhiên bật cười: "Vậy thì tôi phải chúc mừng cậu chủ rồi, bởi vì cậu đã thắng cược".
Nói rồi, Ngụy công công chậm rãi quay đầu lại, nhìn anh em nhà La Thị đang kinh hãi, chậm rãi nói: "Cho các cậu một cơ hội, giết Đào Vân Thiên, quy về dưới trướng cậu cả, tôi có thể để hai cậu tiếp tục sống".
"Đồ khọm, muốn chết à!"
Đào Vân Thiên tức giận nói: "Bổ thằng già này trước cho tao!"
Tuy nhiên, lần này, hai anh em La Thị vẫn bất động, giống như hai bức tượng.
"Chẳng nhẽ hai chúng mày cũng làm phản rồi?"
Đào Vân Thiên giận tím người.
Tuy nhiên, ông ta không biết rằng anh em La Thị không nghe theo mệnh lệnh của ông ta không phải muốn làm phản, mà lúc này bọn họ đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, ngay cả tay cầm kiếm cũng run lên.
Lúc này, tâm trí họ hoàn toàn trống rỗng, họ thậm chí còn tự hỏi liệu tất cả những điều này có phải ảo giác hay không.
Bởi vì họ không thể tin được trạng thái ngưng khí thành hình mà họ đã dày công luyện tập lại bị đánh bại chỉ bằng một chiêu!
"Xem ra tuy rằng hai người các cậu có tài đấy nhưng đầu óc lại không được nhanh nhạy lắm nhỉ, lên đường đi".
Thấy anh em nhà La Thị không hề nhúc nhích, Ngụy công công khẽ lắc đầu, hai viên bi sắt giữa hai ngón tay lập tức hóa thành hai luồng sáng bạc bay về phía đầu anh em La Thị.
Anh em nhà La Thị theo bản năng vắt kiệt chút sức lực cuối cùng, đem thanh đao đỡ ngang trước mặt.
Keng--
Bùm--
Âm thanh kim loại giao nhau và âm thanh của vụ nổ đồng thời vang lên.
Đào Vân Thiên, người trên tay đã từng vấy đầy máu, đột nhiên run rẩy kịch liệt, mồ hôi lạnh lập tức ướt đẫm toàn thân, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, những hạt mồ hôi lớn tụ lại trên trán thành giọt, như thể một người vừa dầm mình trong cơn mưa nặng hạt vậy.
Ông ta từ tầng lớp dưới đáy của xã hội từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay, cũng coi như người đã thấy được những cảnh hoành tráng.
Điều khiến ông ta sợ hãi không phải là hai cái đầu nổ tung ngay lập tức của hai anh em La Thị và hai con dao lạnh lẽo bị viên bi sắt bẻ gãy.
Mà là kiểu sợ hãi bản năng bắt nguồn từ gen khi một sinh vật phải đối mặt với kẻ thù tự nhiên của mình!