Ông ta tin rằng dù là ai đi chăng nữa, nghe thấy mấy câu vừa nãy mà ông ta nói chuyện trong điện thoại đều phải tâm phục khẩu phục.
“Cậu bạn à, sĩ quan Triệu của Cục tác chiến Đông Hải là anh em của tôi, thấy cậu cũng có chút bản lĩnh đấy, đợi lát nữa người anh em của tôi tới chi bằng cậu trò chuyện một chút với anh ấy”.
Khi nói câu này, sắc mặt của Hoàng Phúc Đào đầy tự tin và mỉa mai.
Hoàng Thu Hà ở bên cạnh cũng lập tức lấy lại chí khí, trợn trừng mắt với Diệp Vĩnh Khang, nói: “Đồ chó má, đợi lát nữa quan sĩ Triệu tới rồi, nhất định sẽ đánh cho mày ra tro ra bã!”
Họ trông chờ vào biểu hiện hoảng sợ của Diệp Vĩnh Khang, bởi vì dù có thể đánh được bao nhiêu người đi chăng nữa, động vào Cục tác chiến thì cũng phải ngoan ngoãn khuất phục.
Tuy nhiên rất nhanh họ đã phải thất vọng, bởi vì đối phương không những không có bất kỳ biểu hiện hoảng sợ nào mà còn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, như thể không có chuyện gì xảy ra vậy.
Thái độ này của Diệp Vĩnh Khang khiến Hoàng Thu Hà vô cùng tức giận, cô ta thật muốn xông lên tát vài cái thật mạnh cho tên chó má không biết là ngu thật hay là ngu giả này.
“Được, cũng biết ra vẻ lắm đấy, tuy nhiên tao hi vọng lát nữa khi sĩ quan Triệu đến mày vẫn có thể tiếp tục ra vẻ được như vậy!”
Hoàng Thu Hà hậm hực nói.
Diệp Vĩnh Khang không nói nhiều, chậm rãi đi tới một cái bàn đá bên cạnh rồi ngồi xuống, sau đó lại chậm rãi châm một điếu thuốc, vẻ mặt vô cùng thoải mái nhàn nhã.
Mọi người trong nhà họ Hoàng nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Vĩnh Khang, ai nấy đều tức đến nổ đom đóm mắt, nhưng không ai có dũng khí bước tới, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi mong chờ sĩ quan Triệu mau tới.
Mười phút sau cuối cùng cũng có tiếng xe địa hình ầm ầm bên ngoài.
“Đến rồi!’
Vẻ mặt của Hoàng Phúc Đào vui mừng khôn xiết!
Ngay sau đó, một đội hàng trăm vệ sĩ được trang bị vũ khí dày đặc ập vào từ cổng và bao vây toàn bộ sân trong nháy mắt.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cùng với giọng nói uy nghiêm của một người đàn ông, một sĩ quan vạm vỡ khoảng ba mươi bảy ba mươi tám tổi với đôi lông mày rậm và đôi mắt to từ bên ngoài sải bước vào.
“Sĩ quan Triệu!”
Hoàng Phúc Đào vội vàng chạy về phía trước nịnh nọt, nói: “Sĩ quan Triệu, ở đây có tội phạm phi pháp, giết mấy chục người hầu trong nhà tôi!”
Sĩ quan Triệu nhìn một đám hộ vệ nhà họ Hoàng đang nằm la liệt dưới đất, cau mày nói: “Ai làm vậy, người đâu?”
Hoàng Phúc Đào chỉ vào Diệp Vĩnh Khang, người đang hút thuốc ở ghế đá bên cạnh: “Chính là hắn, sĩ quan Triệu, người này vô cùng nguy hiểm, tôi nghĩ anh nên bắn què hắn trước rồi nói chuyện tiếp”.
Mặc dù sĩ quan Triệu ở bên cạnh nhưng Hoàng Phúc Đào vẫn vô thức nấp sau lưng anh ta khi nói chuyện, cảnh tượng kinh khủng vừa rồi vẫn khiến cho ông ta cảm thấy sợ hãi.