TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



Nếu sớm biết nữ thần này dễ gần như vậy thì người đàn ông kia đã tiến tới từ lâu rồi.

Mặc dù rượu của người đàn ông này kém xa rượu Romanee conti kia nhưng ít nhất cũng mấy nghìn tệ, đương nhiên là mạnh hơn so với lý nước chanh mấy chục tệ của thanh niên nghèo rớt kia rồi.

Thanh niên tóc vàng hoe quay đầu qua nhìn người đàn ông mặc vest và nói với giọng thản nhiên: "Cút ngay thì tôi sẽ không so đo với những lời ông vừa nói”.

“Ối trời, uống nước chanh mà mẹ kiếp còn ra vẻ à, tôi thấy cậu thích gợi đòi rồi đấy!”
Người đàn ông mặc vest vừa nói vừa đưa tay lên định tát cho thanh niên kia một bạt tai.

Trước mặt nữ thần thì phải thể hiện vẻ đàn ông của mình một chút, hơn nữa đối với loại nghèo rớt mùng tơi uống nước chanh rẻ tiền thế này thì không cần phải khách sáo.

Chỉ có điều cú bạt tai của ông ta còn chưa tới được đối phương thì bỗng nhiên cổ tay ông ta bị chộp lấy.


Tóc vàng hoe nhìn đối phương nói với vẻ ý vị: “Trước khi ông biết mình là ai thì tôi giới thiệu tôi trước nhé, tôi tên là La Thiên Bằng”.

Cái gì?
La Thiên Bằng sao!
Người đàn ông mặc vest tái mặt khi nghe thấy cái tên này.

“Hóa ra là cậu La, xin lỗi, vừa rồi tôi không biết là cậu, cậu La giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi lần này”.

Không chỉ có người đàn ông mặc vest mà đến cả những người còn lại trong quán bar nghe thấy cái tên này cũng không khỏi run rẩy và đồng loạt chạy ra ngoài như bỏ trốn.

La Thiên Bằng là cậu ấm của gia tộc La Thị, một trong ba gia tộc lớn nhất của Giang Bắc.

Hơn nữa sự độc ác của La Thiên Bằng nổi tiếng khắp cả Giang Bắc, nhìn thấy vị Diêm Vương sống này mà không mau bỏ chạy mới lạ!
“Giờ xin tha, muộn rồi”.


Đôi mắt La Thiên Bằng ánh lên sát khí.

Hắn dụng lực cổ tay, một tiếng rắc vang lên từ cánh tay của đối phương, để lòi ra một đầu xương trắng dã cũng với máu tươi trông vô cùng ghê người!
Á!
Người đàn ông mặc vest kêu lên thảm thiết.

Nhưng vẫn chưa hết, La Thiên Bằng còn nhảy lên tung một chưởng vào người đối phương.

Cùng với tiếng xương nứt vang lên thì người đàn ông cũng không ngừng kêu gào, cả người nằm sạp ra đất mềm nhũn như đất và cũng không biết sống chết thế nào.

“Lôi ra ngoài, vứt vào thùng rác!”
La Thiên Bằng khẽ phất tay giống như hắn làm một việc thường ngày ở huyện vậy.

“Thiên Bằng, tính khí của anh vẫn nóng nảy như trước đây nhỉ, có điều tôi cảm thấy rất đàn ông, tôi thích anh như vậy”.




Bình luận

Truyện đang đọc