TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



Mặc dù lúc này nhà họ Hạ đã có cuộc sống tốt đẹp trở lại nhờ sự giúp đỡ của Đào Xuân Yến, nhưng dù vậy, nhà họ Hạ hiện tại đã không còn là nhà họ Hạ ngày xưa nữa.

Ít nhất thì Hạ Chí Tài đã không còn là người nắm quyền của nhà họ Hạ nữa, bây giờ Hạ Tuyết Cầm mới là người có tiếng nói cuối cùng!
Hạ Tuyết Cầm lúc này đã hoàn toàn phát điên, liên tục tìm rất nhiều mối quan hệ trong nhà tù, đợi ngày mai Hạ Huyền Trúc bị bắt vào, sẽ khiến cô sống một cuộc đời mà sống không bằng chết!
Mà toàn bộ công ty xây dựng Huyền Trúc đang bị mây đen che phủ, tất cả mọi người đều thấp thỏm lo âu.

Mọi người đều biết rằng khó khăn mà công ty gặp phải lần này hoàn toàn khác với những lần trước.

Dù những khó khăn trước đây rất nghiêm trọng nhưng không phải là không thể đảo ngược tình thế được.

Nhưng lần này, mọi thứ dường như rơi vào tình trạng nan giải!
Bảy sinh mạng, bằng chứng vô cùng xác thực.

Hố móng bị sập hoàn toàn không thể khôi phục được.


Các công nhân chịu trách nhiệm thi công hố móng đều đã thiệt mạng, xét từ góc độ nào thì chuyện này cũng hầu như không có bất kì cơ hội nào!
Buổi sáng của ngày hôm sau đối với người của công ty Huyền Trúc quả thực trôi qua quá nhanh, bọn họ hi vọng thời gian ban ngày dài hơn một chút, như vậy công ty và sếp Hạ ít ra có thể an toàn thêm một chút.

Đối với Hạ Tuyết Cầm, buổi sáng ngày hôm nay lại quá dài, cô ta còn chuẩn bị cả rượu mừng, chỉ đợi buổi tối Hạ Huyền Trúc bị tống vào ngục!
Khi màn đêm dần buông xuống, bầu trời tối dần.

"Vợ à, sắp hết giờ rồi, đi thôi, chúng ta tới công trường".

Diệp Vĩnh Khang thu dọn bát đĩa và đũa trên bàn, nhìn Hạ Huyền Trúc với vẻ mặt vô cùng thoải mái, cười nói: "Đừng lo, có anh ở đây, không ai có thể động vào em đâu".

"Ừ, em biết chồng em là giỏi nhất mà!"
Hạ Huyền Trúc nở nụ cười vô cùng nhẹ nhõm, nhìn Diệp Vĩnh Khang, sau đó ngáp một cái: "Nhưng em hơi buồn ngủ.

Em muốn ngủ một lát, em không đến công trường nữa đâu".


Diệp Vĩnh Khang gật đầu nói: "Vậy được, anh qua đó một chuyến, đợi sau khi giải quyết xong chuyện này anh sẽ mang đồ ăn ngon về cho em".

Nói xong, Diệp Vĩnh Khang cầm chìa khóa xe, ung dung huýt sáo đi ra khỏi phòng.

Thời điểm Diệp Vĩnh Khang bước ra khỏi phòng, khuôn mặt mang theo nụ cười vừa rồi của Hạ Huyền Trúc đột nhiên trùng xuống.

"Mẹ, con đã làm xong bài tập rồi, có thể nghịch đồ chơi một lát được không?"
Diệp Tiểu Trân không biết chuyện gì đang xảy ra, đi về phía trước và chớp đôi mắt to ngấn nước, nhìn Hạ Huyền Trúc đầy hy vọng.

Hạ Huyền Trúc thở ra một hơi, vươn tay vuốt đôi má hồng hào của Diệp Tiểu Trân, cười nhẹ: "Đương nhiên là có rồi, Tiểu Trân muốn chơi gì cũng được".

"Cảm ơn mẹ, mẹ là tốt nhất!"
Diệp Tiểu Trân vui vẻ khua chân múa tay.

Nhìn đứa con gái đáng yêu trước mặt, Hạ Huyền Trúc chỉ cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó đâm vào nhói lên một cái.




Bình luận

Truyện đang đọc