TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



Ông ta càng vĩnh viễn không thể quên được, Điện Chủ của bọn họ đưa bọn họ đi tung hoành ngang dọc, giành lấy vinh dự vô song nhất trần đời!
“Cuộc sống hiện nay của ông cũng coi như không uổng công Chuột đất ân xá năm đó, ông thế này cũng rất tốt rồi!”
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi: “Đừng nghĩ đến cuộc sống đánh đánh giết giết trước kia nữa, hãy cưới một cô vợ tốt, sinh thật nhiều đứa trẻ mập mạp, đó mới là cuộc sống thực tế”.

“Điện Chủ…”
Hai mắt Hạ Nguyên Thành ướt nhòe: “Tôi… Tôi muốn quay lại Điện Long Thần, tôi bằng lòng từ bỏ tất cả mọi thứ hiện có, chỉ cần để tôi được quay lại Điện Long Thần, cho dù chỉ làm một tên khuân vác cũng được, mong Điện Chủ tác thành!”
Diệp Vĩnh Khang nhìn đôi mắt tràn đầy khát vọng của ông ta, rồi thở dài nói: “Sau này hãy sống thật tốt, đừng nhắc đến những chuyện đã qua nữa”.

“Nhưng Điện Chủ, tôi…”

“Ngay cả lời của tôi mà ông cũng không nghe sao!”
“Tôi… Thuộc hạ tuân lệnh!”
Khuôn mặt Hạ Nguyên Thành tràn đầy tuyệt vọng và cô độc, xem ra đời này, ông ta không còn cơ hội quay về Điện Long Thần nữa.

Trong lòng Diệp Vĩnh Khang cũng thấy khó chịu, không phải lòng dạ anh độc ác, mà anh thật sự hy vọng mỗi một thành viên của Điện Long Thần đều sẽ có một chốn đi về.

Hơn trăm ngàn anh em trong Điện Long Thần, mỗi người đều có một câu chuyện và lý do riêng, bằng không, ai lại muốn bỏ qua cuộc sống hiện thực để kiếm sống trên mũi đao lưỡi kiếm chứ?
Những năm nay bọn họ đánh Đông dẹp Tây cũng không chỉ vì lợi ích.

Ở một thế giới chỉ có luật rừng, thì phải thật mạnh mẽ mới có thể tiếp tục sinh tồn.


Nếu ai cũng có thể ăn cơm no, sống trong thế giới tràn đầy công bằng yên vui, thì ai sẽ nguyện cả ngày lấy mạng mình ra đùa?
“Đúng rồi, Điện Chủ, có chuyện này vốn dĩ tôi không có tư cách để hỏi nhưng tôi vẫn không nhịn được, Ám Dạ Các trước nay đều là kẻ địch của chúng ta, biết bao nhiêu anh em của chúng ta đã chết trong tay bọn họ, nhưng vì sao ta phải liên minh với bọn họ chứ?”
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt: “Liên minh? Chúng ta liên minh với bọn họ lúc nào?”
Hạ Nguyên Thành nghi ngờ: “Nhưng ba ngày trước, chính mắt tôi trông thấy Sử Thiên Vương ở cùng với công chúa Ám Dạ và mấy người bên đó nữa”.

“Ông nói gì cơ?”
Khuôn mặt Diệp Vĩnh Khang đanh lại: “Ông có chắc là không nhìn nhầm không? Chuyện này xảy ra từ lúc nào?”
Hạ Nguyên Thành gật đầu, khẳng định chắc nịch: “Tuyệt đối không thể nhìn lầm được, tôi dám chắc chắn người đó là Sử Thiên Vương”.




Bình luận

Truyện đang đọc