TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



Diệp Tiểu Trân nắm lấy tay Diệp Vĩnh Khang, sờ bụng mình nói.

Diệp Vĩnh Khang véo nhẹ má Diệp Tiểu Trân, cười nói: “Cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện ăn uống, ngày nào đó biến thành heo thì sao đây? Hôm nay chúng ta không về nhà ăn cơm, bố sẽ dẫn con đi nơi khác ăn”.

Diệp Vĩnh Khang vừa nói vừa mở cửa, định đưa Diệp Tiểu Trân đến ngân hàng Kim Kỳ.

Tuy rằng anh là sếp không phải động tay đến việc gì, nhưng dù sao đó cũng là ngân hàng lớn, lâu lâu cũng nên đến xem xét tình hình.

Hơn nữa, đồ ăn ở nhà ăn ngân hàng Kim Kỳ cũng rất ngon, nhân tiện đưa Diệp Tiểu Trân đến đó ăn một bữa cũng được.

“Đứng lại cho tôi!”
Đúng lúc này, giọng nói của một người phụ nữ từ phía sau truyền đến.


Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm đậm, tóc xoăn gợn sóng màu nâu, trên cổ và tay đeo đầy trang sức vàng lấp lánh, trông vô cùng giàu có.

“Có chuyện gì sao?”
Diệp Vĩnh Khang nghi ngờ hỏi.

Người phụ nữ kia dùng ánh mắt kinh thường nhìn Diệp Vĩnh Khang, lạnh lùng nói: “Thì ra anh chính là bố của Diệp Tiểu Trân, anh biết tôi là ai không? Tôi là mẹ của Vương Tử Hào, anh định giải quyết chuyện hôm nay trong nhóm thế nào đây?”
Diệp Vĩnh Khang nhìn đối phương rồi mở cửa xe để Diệp Tiểu Trân lên xe trước, sau đó mới nhìn người phụ nữ tóc lượn sóng bình tĩnh nói: “Thế cô nghĩ nên giải quyết thế nào?”
Người phụ nữ đó cười khẩy nói: “Anh hỏi tôi sao? Được, hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng với anh”.

“Hôm nay anh mắng tôi rất hăng trong nhóm đúng không, nếu không phải hôm nay tâm trạng của bà đây khá tốt thì anh đã toi mạng từ lâu rồi”.

“Bây giờ tôi ra lệnh cho anh lập tức viết một lá thư xin lỗi không dưới hai nghìn chữ gửi vào trong nhóm, sau đó tự kiểm điểm bản thân với tất cả phụ huynh.


Ngoài ra anh phải bồi thường cho tôi năm nghìn tệ phí tổn thất tinh thần, chuyện này xem như kết thúc”.

Diệp Vĩnh Khang thật sự cạn lời với loại người này, không biết đầu óc người này như thế nào nữa.

“Tôi khuyên cô nên đến khoa thần kinh ở bệnh viện kiểm tra đi, tôi thật sự nghi ngờ cô không chỉ nhân cách thối nát mà còn mắc chứng rối loạn tinh thần.

Nếu cô cần thì tôi có thể giới thiệu cho cô một bác sĩ khoa tâm thần giỏi”.

Diệp Vĩnh Khang cũng không thèm khách sáo với loại người này, cứ thế cà khịa lại.

Người phụ nữ đó vừa nghe thế lập tức nổi giận nói: “Tên nghèo kiết xác anh nói chuyện với ai đấy, muốn làm phản phải không?”
“Có biết chồng tôi là ai không? Trưởng phòng tín dụng ngân hàng Kim Kỳ! Thu nhập một tháng của nhà tôi bằng với số tiền tên nghèo kiết xác như anh làm lụng cả đời đấy”.




Bình luận

Truyện đang đọc