Thế nên đạo sĩ Thanh Ngưu - Lăng Hiên Tử trở thành người duy nhất trên núi Thanh Thành có vai vế thấp nhất nhưng địa vị lại có thể so được với Lý Huyền Thông, nói cách khác Lý Huyền Tông đôi khi cũng phải nghe theo ý ông ta.
Có lẽ cả thiên hạ cũng không có ai tu luyện võ thuật đến cảnh giới này, nếu cụ tổ võ thuật hiểu mấy ngàn năm sau sẽ có sự tồn tại kỳ lạ như thế này cũng không biết nên vui hay nên nổi giận nữa
“Chưởng môn, tôi vẫn còn việc chưa rõ”.
Trưởng lão Cầm cung kính chắp tay nói.
Mặc dù Lý Huyền Thông đã trở lại với dáng vẻ trẻ con nhưng lại không hề giấu đi khí thế mạnh mẽ toát ra từ trên người, chậm rãi nói: “Ý ông là Huyền Thủy Giáp đó à?”
Trưởng lão Cầm gật đầu nói: “Huyền Thủy Giáp là tu vi tề tựu của Thiên Đạo Chân Nhân ngày trước, ngưng tụ thành bộ áo giáp này bằng tinh hồn của mình khi cưỡi hạc”.
“Đến bây giờ đã ở dưới hồ Hàn U núi Thanh Thành mấy trăm năm rồi, cũng là thánh vật trong mắt các đệ tử”.
“Mặc dù bọn tôi không nên hỏi nhiều về chuyện mà chưởng môn quyết định, nhưng nếu chuyện này không có một lý do hợp lý thì bọn tôi cũng không thể giải thích với các đệ tử được”.
Nói rồi trưởng lão Cầm ngừng một chốc, sau đó bổ sung một câu: “Bốn người bọn tôi… cũng không rõ tại sao chưởng môn lại muốn tặng Huyền Thủy Giáp kia cho chàng trai đó”.
Trưởng lão Kỳ ở một bên cũng nói theo: “Bọn tôi không có ý mạo phạm đến chưởng môn, chỉ muốn biết rõ, lẽ nào chàng trai kia có quan hệ nguồn gốc gì với núi Thanh Thành chúng ta sao?”
Lý Huyền Thông đối mặt với mấy câu chất vấn của bốn thiên sư lớn cũng không tỏ ra không vui, chậm rãi nói: “Tôi hiểu được lòng tốt của mọi người, lúc này tôi quả thật cũng nên giải thích với núi Thanh Thành”.
“Huyền Thủy Giáp đó được luyện thành từ tinh hồn của Thiên Đạo Chân Nhân vào hàng trăm năm trước, được xem là thánh vật của núi Thanh Thành”.
“Nhưng nếu là Huyền Thủy Giáp đó có thể tránh được một đại nạn cho núi Thanh Thành chúng ta có lẽ cũng là sự tôn trọng lớn nhất với Thiên Đạo Chân Nhân”.
Bốn thiên sư lớn sửng sốt, Hoa Thiên sư khó hiểu nói: “Đại nạn?”
Lý Huyền Thông khẽ gật đầu nói tiếp: “Núi Thanh Thành chúng ta nợ ơn nghĩa của một người mấy năm nay tôi cứ luôn nghĩ cách trả ơn cho người ta nhưng không có cách nào cả”.
“Cách đây không lâu người kia chủ động đề nghị, nếu chúng ta có thể tặng cho chàng trai đó Huyền Thủy Giáp thì xem như xóa sạch ơn nghĩa”.
Nghe Lý Huyền Thông nói thế, bốn thiên sư lớn vẫn tỏ vẻ khó hiểu.
Trưởng lão Thư nói: “Chúng tôi vẫn không hiểu lắm, chỉ là một ơn nghĩa mà thôi, sao lại nói núi Thanh Thành chúng ta gặp đại nạn?”
Lý Huyền Thông thở dài: “Bây giờ vẫn chưa đến lúc để mọi người biết nhiều việc, tôi chỉ đành nói với mọi người, người đó không thể coi thường”.
“Chỉ cần vẫn còn ơn nghĩa này thì người kia và núi Thanh Thành chúng ta vẫn có mối quan hệ gắn kết”.
“Nhưng chỉ cần có mối quan hệ này thì núi Thanh Thành vẫn đứng lên tai họa không thể biết trước bất cứ lúc nào”.
Bốn thiên sư nghe Lý Huyền Thông nói thế cũng không truy hỏi tình huống cụ thể của người kia nữa, chỉ ngờ vực nói: “Nếu nghiêm trọng như thế, mặc dù người tu luyện võ thuật chúng ta chú trọng danh dự nhưng liên quan đến an nguy của núi Thanh Thành thì phá lệ một lần đi”.
Nghe thế Lý Huyền Thông lắc đầu cười khổ, ông ta biết hàm ý mà bốn thiên sư muốn biểu đạt, nếu thứ mà ơn nghĩa đó ảnh hưởng nghiêm trọng đến thế thì có thể phá lệ không cần trả nữa.
“Nếu chúng ta làm thế thì núi Thanh Thành không chỉ gặp đại nạn đơn giản như vậy đâu”.
“Nếu chọc giận người kia thì có lẽ ơn nghĩa này chúng ta phải trả bằng việc máu của núi Thanh Thành chảy thành sông, thi thể chất thành đống đấy”.
Nghe thế bốn thiên sư không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
Họ biết chưởng môn tuyệt đối không có thói quen nói lố chuyện, đồng thời cũng cảm thấy tê da đầu với người mà chưởng môn nói đến kia.
“Họ có mấy người?”
Trưởng lão Cầm thận trọng hỏi, thế giới này có thế lực dám nói khiến núi Thanh Thành máu chảy thành sống, thi thể chất đống, không nói đến cả thiên hạ, chỉ riêng Long Hạ môn phái có thể làm được chuyện này không quá con số ba.
Hơn nữa dù là khiến núi Thanh Thành máu chảy thành sống, thi thể chất đống thì chắc chắn đối phương cũng sẽ bị tổn thất nặng nề.
Trận chiến xảy ra ở núi Thanh Thành lần trước đều là chuyện của ba trăm năm trước, ban đầu một tà phái có tiếng hung tàn trên giang hồ, có ý muốn san bằng núi Thanh Thành.
Trận đấu đó vô cùng ác liệt, đánh đến trời đất tối mịt, chém giết nhau ba ngày ba đêm.
Cả núi Thanh Thành khắp nơi đều tràn ngập mùi máu, trận chiến cũng thiệt hại hơn quá nửa, có thể nói là cực kỳ ác liệt.
Nhưng tà phái này đã bị tiêu diệt toàn bộ, không một ai còn sống ở núi Thanh Thành.
Sau trận chiến này núi Thanh Thành trấn áp cả giang hồ.
Vì trước khi trận đấu đó bắt đầu hầu như không có ai nghĩ núi Thanh Thành có thể chống lại được sự tấn công của tà phái.
Lúc đó tà phái đó có tiếng hung tàn, thực lực rất mạnh, các môn phái đều sợ bóng sợ gió, kinh hồn bạt vía.
Ngay cả các môn phái có tiếng tăm trên giang hồ hàng nghìn năm như Võ Đang, Thiếu Lâm cũng thận trọng với tà phái đó.
Lúc đó khi tà phái tấn công núi Thanh Thành, những chính phái bình thường hay khoác lác lại không một ai dám ra tay giúp đỡ.
Kết cục cuối cùng lại khiến cả giang hồ ngạc nhiên, họ không ngờ núi Thanh Thành lại mạnh như thế.
Thật ra thực lực của núi Thanh Thành không chỉ nằm ở những cao thủ ở bề ngoài kia, điều đáng sợ lại nằm ở trong hàng chục đỉnh núi trập trùng của núi Thanh Thành, không biết có bao nhiêu lão quái vật bế quan tu luyện chưa từng hỏi đến việc thế gian.
Thậm chí ngay cả chưởng môn núi Thanh Thành cũng không biết rõ tình huống cụ thể của mấy lão quái vật kia.
Nhưng có thể xác định được là đến hiện tại, trong mấy chục đỉnh núi trập trùng đó cũng có không ít lão quái vật đang bế quan tu luyện.
Bình thường họ không quan tâm đến chuyện đời thường, chỉ một lòng muốn được chứng ngộ. Nếu không có biến cố gì lớn, họ cứ nhốt mình trong núi cả đời.
Nhưng nếu có kẻ địch xâm phạm, hơn nữa đã gây ra nguy hiểm cho núi Thanh Thành thì mấy lão quái vật này sẽ lần lượt xuất quan bảo vệ núi Thanh Thành.
Thế nên ba trăm năm nay, núi Thanh Thành cũng có vài xích mích với thế giới bên ngoài, thậm chí xảy ra vài trận chiến nhỏ.
Nhưng chưa từng có bất kỳ thế lực nào dám nói mấy lời như khiến cả núi Thanh Thành máu chảy thành sông, thi thể chất đống như vậy.
Có lẽ có vài môn phái có khả năng này, nhưng họ không thể trả cái giá quá đắt như thế để vô cớ muốn hủy diệt núi Thanh Thành.
Thế nên bốn thiên sư lớn rất tò mò không biết người mà chưởng môn nói là môn phái nào.
Nhắc đến người kia, sắc mặt Lý Huyền Thông cũng hiện lên vẻ nghiêm nghị.
Ông ta quay đầu lại nhìn về phía mấy chục đỉnh núi trập trùng, một lúc sau mới nói ra bốn chữ khiến bốn thiên sư lớn ngây người: “Một người là đủ”.