TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



Nội dung vẫn đúng liền mạch, đôi lúc nó nhảy lộn xộn số và tên chương, các bạn không cần quan tâm nhé.

“Ông nội, đều tại con ả đê tiện Hạ Huyền Trúc đó, ra tay độc ác như vậy, chuyện này nhất định phải tìm cô ta giải quyết cho xong mới được!”
Hạ Tuyết Cầm nghiến răng nói.

Lúc này, một người nhà họ Hạ đột nhiên nhìn vào điện thoại, lớn tiếng nói: “Tôi tra được rồi, con ả đê tiện Hạ Huyền Trúc đó quả thực đã đăng ký một công ty mới, địa chỉ ở tầng cao nhất của tòa nhà Kim Mậu”.

Hạ Chí Tài dậm chân ầm ầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi, bây giờ đi tìm con nhỏ vô ơn đó đòi lại công bằng, hôm nay nhất định phải khiến con nhỏ đó nôn tiền của chúng ta ra!”
Sau khi Hạ Huyền Trúc nhận được khoản vay vài ngày trước, theo đề nghị của Diệp Vĩnh Khang, cô lập tức đăng ký lại một công ty mới có tên là công ty TNHH xây dựng Huyền Trúc.


Văn phòng cũng đã được sửa sang đẹp đẽ, sau nhiều ngày thức trắng đêm bận rộn, cơ cấu chung của công ty đã được thiết lập, một số nhân viên đã được tuyển dụng và lễ khai trương chính thức được khởi động.

Hạ Huyền Trúc ngồi trong văn phòng chủ tịch rộng rãi, cửa sổ kiểu Pháp ở bên cạnh sáng trưng, từ góc độ này có thể nhìn được toàn bộ khung cảnh xe cộ tấp nập của thành phố Giang Bắc.

Tất cả chuyện này cứ như một giấc mơ vậy.

Hạ Huyền Trúc dựa lưng vào ghế êm ái, khóe miệng nở một nụ cười mãn nguyện.

Nếu như viết lại những trải nghiệm của cô trong khoảng thời gian này, chắc chắn là còn thú vị hơn một cuốn tiểu thuyết.


“Hạ Huyền Trúc, cô thật biết hưởng thụ đấy, tiện ích của văn phòng cao nhất tòa nhà Kim Mậu có thoải mái không?”
Lúc này, đám người nhà họ Hạ đột nhiên hùng hổ xông vào, Hạ Tuyết Cầm nhìn Hạ Huyền Trúc, nói một cách hậm hực.

“Mấy người tới đây làm gì?”
Hạ Huyền Trúc cảm thấy ghê tởm khi nhìn thấy đám người này, liền cau mày nói: “Ở đây không hoan nghênh các người, mời các người ra ngoài cho!”
“Ha ha, Hạ Huyền Trúc, cô giỏi lắm, bảo chúng tôi đi cũng được, nhưng lấy tiền ra đây thì chúng tôi sẽ lập tức đi!”
Hạ Tuyết Cầm cười khẩy một tiếng, sau đó chìa tay về phía trước.

“Nực cười!”
Hạ Huyền Trúc cười lạnh một tiếng: “Tiền là do tôi đứng tên chính mình để vay, dựa vào đâu mà phải đưa cho các người?”
“Dựa vào việc cô là con cháu nhà họ Hạ!”
Hạ Chí Tài ngẩng cao đầu đi về phía trước, nói một cách nghiễm nhiên: “Cô đừng có quên, trong người cô đang chảy dòng máu nhà họ Hạ chúng tôi!”
“Những chuyện sai trái cô làm trước đây, tôi đều có thể bỏ qua, nhưng hôm nay cô buộc phải nôn số tiền đó ra, dùng cho sự phát triển của nhà họ Hạ!”.


Bình luận

Truyện đang đọc