"Vâng, cô nói đúng, Tiểu Trân sẽ giữ bí mật!"
Diệp Vĩnh Khang đứng ở cửa nhà trẻ khóc không ra nước mắt, xấu hổ đến mức suýt dùng ngón chân viết được ra cả một bài văn.
Trên đường về nhà, Diệp Vĩnh Khang đang băn khoăn không biết có nên nói với Hạ Huyền Trúc về chuyện này không thì đột nhiên nghe thấy phía sau có người hét lên: "Anh Diệp!"
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại, liền nhìn thấy hai người từ một chiếc xe sang trọng bước xuống.
"Có chuyện gì?"
Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày khi nhìn thấy hai người này, hai người này là người tưởng anh là chân chạy vặt ở ngân hàng Kim Kỳ, còn bảo anh phục vụ trà nước.
"Anh Diệp, chúng tôi ở đây để xin lỗi".
Người đàn ông trung niên mập mạp đeo nhẫn ngọc kính cẩn nói: "Anh Diệp, lần trước chúng tôi đường đột, không biết thân phận của anh, chúng tôi đáng chết, xin anh Diệp đừng để bụng".
Một ông già khác mặc bộ đồ nhà Đường kính cẩn nói: "Anh Diệp, tôi nghe tổng giám đốc Lăng nói anh sẽ tổ chức đám cưới với phu nhân vào thứ sáu tới.
Mặc dù trước mặt anh Diệp, chúng tôi không là gì, nhưng đã ở Giang Bắc nhiều năm như vậy, cũng được coi là khá quen thông nơi này".
"Việc khác thì không được, nhưng cũng có thể giúp anh Diệp làm việc vặt và một số việc linh tinh.
Nếu anh Diệp có nhu cầu, cứ nói với chúng tôi".
Nói xong, ông ta nhanh chóng lấy trong người ra một xấp thiệp mời, nói: "Đây là mẫu thiệp mời chúng tôi thiết kế cho đám cưới của anh Diệp.
Mời anh xem qua".
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói: "Tôi có nói cần mấy người thiết kế thiệp mời cưới của tôi à?"
Hai người đột nhiên toát ra mồ hôi lạnh.
Ông lão mặc trang phục nhà Đường vội vàng nói: "Anh Diệp, xin anh bớt giận.
Chúng tôi rất xấu hổ về những gì đã xảy ra lần trước.
Xin anh Diệp cho chúng tôi một cơ hội để bù đắp".
Diệp Vĩnh Khang nhướng mi liếc hai người một cái, sau đó thuận tay nhận lấy thiệp mời rồi giở ra xem qua.
Nhìn thấy nội dung và thiết kế bên trên, mắt Diệp Vĩnh Khang sáng lên.
Thiệp mời rất tinh xảo, mặc dù bên trên không dát vàng dát bạc, nhưng hoa văn và cách bài trí rất tài tình, trang nhã, súc tích mà tinh tế.
Ngoài ra còn có một LOGO với kích thước vừa phải ở góc dưới bên trái của thiệp mời, trên LOGO là bức phác thảo chân dung của Diệp Tiểu Trân và Hạ Huyền Trúc, bên dưới là một chiếc bánh sinh nhật và một chiếc nhẫn.
Điều này rất phù hợp với mong muốn của Diệp Vĩnh Khang, thứ sáu tới không chỉ là đám cưới của anh với Hạ Huyền Trúc, mà còn là sinh nhật của Diệp Tiểu Trân.
Thiệp mời này thể hiện đúng hai chủ đề này.
Nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang im lặng, ông già mặc trang phục thời Đường và gã trung niên mập mạp căng thẳng đến mức lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Được đấy, tôi rất hài lòng".
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói.
Nghe vậy, ông già mặc trang phục thời Đường cùng gã trung niên mập mạp gần như vui phát ngất, như thể cược cả gia sản mà cuối cùng lại thắng được giải độc đắc vậy.
"Thiệp mời như này là được rồi, mọi thứ khác trong đám cưới mấy người liệu mà làm.
Nếu có thắc mắc gì cứ liên hệ với tôi".
Diệp Vĩnh Khang nói xong liền cầm thiệp mời, xoay người rời đi.
Ông già mặc trang phục thời Đường cùng gã trung niên mập mạp ngẫn ra một lúc lâu, sau đó mặt đỏ bừng, hưng phấn đến mức muốn rống to lên.
Câu ngắn gọn này truyền tải hai ý, thứ nhất, đối phương không để bụng đến chuyện lần trước trong văn phòng của Lăng Vi.
Một ý khác là nhân vật tầm cỡ này đã công nhận họ và gián tiếp cho họ một cơ hội để thể hiện bản thân, nếu làm tốt việc này và giành được sự ưu ái của anh thì sau này chả phải họ sẽ phất lên như diều gặp gió sao?
"Chú Lưu, đây là cơ hội ngàn năm có một của chúng ta.
Sau vụ này chú nên bớt ra ngoài uống rượu đi, dành nhiều thời gian suy nghĩ thì hơn!"
Ông lão mặc đồ Đường khuyên nhủ.
.