TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



“Cậu chủ đã lâu không gặp”.

Người đàn ông cao gầy nhìn Diệp Vĩnh Khang: “Đã nhiều năm không gặp, cậu lớn thế này rồi à?”
La Thiên Bằng đứng bên cạnh thấy vậy thì quay đầu gầm lên với người đàn ông cao gầy: “Mẹ kiếp, ông là ai, cút ra xa chút đển tránh máu trên người ông…”
Bốp!
Lời còn chưa dứt thì người đàn ông cao gầy đã cho La Thiên Bằng một bạt tai.

La Thiên Bằng cũng là kẻ luyện võ nên vội vàng giơ cánh tay lên đỡ như một bản năng.

Chỉ có điều tốc độ của cú bạt tai đã dội thẳng xuống mặt hắn khi hắn còn chưa kịp giơ tay lên thì đã bị đánh bật ra xa mấy mét.

“Mẹ kiếp, giết hắn cho tao!”
La Thiên Bằng nhổ ra một miếng nước bọt lẫn máu tươi và gào lên.

Mười mấy tên đàn ông lực lưỡng bên cạnh lập tức cầm vũ khí lao về phía người đàn ông cao gầy kia.


La Thiên Bằng biết Diệp Vĩnh Khang giỏi đánh nhau nên đã đặc biệt tìm tới mười mấy cao thủ này.

Vì vậy đám này tấn công hết sức dũng mãnh, đẳng cấp khác hoàn toàn so với đám lưu manh cắc ké chỉ biết ra oai ra hùm.

Thế nhưng người đàn ông cao gầy không né cũng không tránh, thậm chí còn không có ý đỡ đòn mà chỉ nhếch miệng cười nhàn nhạt, đôi mắt vẫn nhìn Diệp Vĩnh Khang chăm chăm.

Ầm ầm ầm.

Đúng lúc này thì người đàn ông trông vô cảm bên cạnh thoắt cái xuất hiện, trong nháy mát đã hạ gục mười mấy tay luyện võ kia.

Sau khi xử lý xong, người đàn ông này ngẩng đầu nhìn La Thiên Bằng.

“Ông…ông định làm gì…bố tôi là La Thiết Hiên đấy!”
La Thiên Bằng có thể cảm nhận được sự nguy hiểm và áp lực cực mạnh từ ánh mắt của đối phương giống như một con thú hoang đói khát đang nhìn hắn chăm chăm vậy.

“Nói không biết điều, tội chết!”
Người đàn ông với khuôn mặt vô cảm kia gầm lên, cổ tay khẽ rung, một con dao găm bạc xuất hiện trong bàn tay kẻ này.

Khi người này định ra đòn sát phạt với La Thiên Bằng thì người đàn ông cao gầy giơ tay lên: “Thôi bỏ đi, kẻ không biết thì không có tội, đừng so đo với đám con sâu cái kiến đó”.

Người đàn ông vô cảm kia bèn thu hồi lại sát khí, gầm lên với La Thiên Bằng: “Còn không mau cút!”
La Thiên Bằng sớm đã bị dọa sợ chết khiếp bèn vội vàng cùng đám đàm ông đang nằm bò dưới đất vừa lết vừa chui vào trong xe bỏ chạy.

“Cậu chủ, xem ra cậu vẫn không hề thay đổi so với trước đây, vẫn thích gây chuyện thị phi nhỉ”.

Người đàn ông cao gầy nhìn về hướng La Thiên Bằng rời đi, sau đó quay qua cười nhàn nhạt với Diệp Vĩnh Khang.

Diệp Vĩnh Khang trầm mặt, chau mày nói: “Có chuyện gì không?”
Người đàn ông cao gầy cười nói: “ Cậu chủ, bà chủ biết cậuu về nước thì việc đầu tiên là nói tôi tới mời cậu về, mong cậu chủ về cùng tôi, bà chủ mà thấy cậu lớn như vậy chắc sẽ vui mừng lắm".


“Ha ha!”
Diệp Vĩnh Khang cười lạnh lùng: “Thứ nhất, đừng gọi tôi là cậu chủ, năm tôi mười một tuổi đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi, từ đó tôi không còn liên quan gì tới nhà họ Diệp nữa”.

“Thứ hai, năm đó bà ta cho người đánh gãy hai chân của tôi, vứt tôi xuống sông cho cá ăn thì, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn một cái”.

“Mỗi lần gặp tôi, mở miệng đều nói tôi là đồ nghiệt chủng, vậy thì có thể vui mừng khi nhìn thấy tôi được sao?"
Diệp Vĩnh Khang luôn cất giấu một bí mật.

Bí mật này anh chưa từng nói với bất kỳ ai.

Anh sinh ra trong nhà họ Diệp thuộc hào tộc của phương Bắc.

Đó là một đại gia tộc hàng đầu, nhà họ Tiền, họ La, họ Hàn ở Giang Bắc bây giờ, hoặc giống như nhà họ Châu đã từng bị Diệp Vĩnh Khang tiêu diệt, tất cả mà so với nhà họ Diệp thì giống như là con kiến so với con sư tử vậy.

Có thể nói là Diệp Vĩnh Khang ngậm thìa vàng từ khi sinh ra.

Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn thì anh chính là giống với những công tử của các hào tộc khác, sống cuộc sống trong nhung lụa, giàu có vô lo vô nghĩ.

Thế nhưng vào năm anh mười tuổi thì vận mệnh đã trêu đùa anh.


Chiếc du thuyền mà bố mẹ anh đi khi làm ăn ở nước ngoài đã đột nhiên bị phát nổ.

Tất cả người trên du thuyền đều không còn một ai sống sót, đến cả thi thể cũng không tìm thấy.

Trong nháy mắt, Diệp Vĩnh Khang mất đi bố mẹ, những người yêu thương anh vô điều kiện.

Khi nhận được thông tin này, anh đã quỳ phụp xuống sân và khóc như xé phổi.

Thế nhưng những cú vùi dập của cuộc sống đối với anh chỉ mới bắt đầu.

Bởi vì khi đó bố anh đã được chỉ định sẽ là người thừa kế vị trí gia chủ của nhà họ Diệp.

Theo như quy tắc do tổ tông Diệp Thị để lại, nếu như xảy ra chuyện như vậy thì sẽ Diệp Vĩnh Khang sẽ là người thừa kế vị trí của bố mình.




Bình luận

Truyện đang đọc