Hạ Tuyết Cầm lạnh lùng nói: "Còn nữa, các người cũng đừng vui mừng quá sớm, đừng tưởng rằng tôi không biết, khoản vay kia hoàn toàn là dựa hơi tôi!"
"Rõ ràng là bạn trai của tôi đã đánh tiếng với bên đó, người ta chỉ nhầm các người là tôi mà thôi".
"Khi gặp chủ tịch, tôi phải nói rõ chuyện này.
Đến lúc đó các người phải nôn khoản vay kia ra, cả gốc lẫn lãi!"
"Loại kiết xác kém cỏi, còn nghĩ đến chuyện khởi nghiệp, đúng là hão huyền, cút đi, ở đây không hoan nghênh các người!"
Nghe những lời nói khó nghe này, cùng vẻ mặt chế giễu của Hạ Tuyết Cầm và người nhà họ Hạ làm cho đôi mắt của Hạ Huyền Trúc đỏ lên vì tủi hổ.
Khi rời khỏi nhà họ Hạ, Hạ Huyền Trúc không thể kìm được nữa, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
"Mẹ, mẹ đừng khóc, hay là không tổ chức sinh nhật cho Tiểu Trân nữa".
Nhìn thấy nước mắt của Hạ Huyền Trúc, Diệp Tiểu Trân nhanh chóng an ủi.
"Tổ chức chứ, tại sao lại không tổ chức?"
Diệp Vĩnh Khang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Trân, mỉm cười: "Nếu bọn họ không tới, thì là bọn họ thiệt, chúng ta cứ tổ chức thật hoành tráng vào, được không nào?”.
Sau đó anh nhìn Hạ Huyền Trúc an ủi: "Em đừng buồn, để bọn họ đến đã là cho bọn họ một cơ hội rồi, nếu bọn họ không trân trọng thì chúng ta cũng không ép buộc".
Hạ Huyền Trúc cười khổ lắc đầu, không coi những lời anh nói là sự thật.
Cô chỉ nghĩ rằng Diệp Vĩnh Khang đang an ủi cô mà thôi.
Sau khi trở về nhà, Hạ Huyền Trúc nhìn có chút lo lắng: "Vĩnh Khang, vừa rồi em có nghe Tuyết Cầm nói khoản vay là do bạn trai cô ta đánh tiếng quan hệ, nhưng bên kia lại nhầm em thành cô ta, anh nghĩ chuyện này có thật không? Nếu không thì tại sao người ta lại cho chúng ta vay một trăm triệu?”
Những lời Hạ Tuyết Cầm nói vừa rồi khiến Hạ Huyền Trúc cảm thấy hơi chột dạ.
Khoản vay một trăm triệu đó, đến bây giờ cô vẫn cảm thấy có chút không thật, chỉ với tờ giấy phép kinh doanh nợ mấy triệu, tại sao phía ngân hàng kia lại cho bọn họ vay một số tiền lớn như vậy?
"Đừng lo, khoản vay này không liên quan gì đến cô ta đâu.
Anh đoán người được gọi là bạn trai giàu có của cô ta 80% là kẻ lừa đảo".
Diệp Vĩnh Khang nói.
"Không thể nào, ông nội và Tuyết Cầm đều là những người rất hiểu biết.
Nếu là lừa đảo, không phải đã bị phát hiện từ lâu rồi sao?"
Hạ Huyền Trúc nghi ngờ nói.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười nhìn Hạ Huyền Trúc nói: "Khi đối mặt với lợi ích và cám dỗ, dù thông minh đến đâu cũng bị sa bẫy".
"Mấy kẻ lừa đảo không bao giờ lấy thông minh và ngu ngốc làm tiêu chuẩn, mà tìm những kẻ tham lam kia, cho dù là những kẻ thông minh đến đâu, một khi lợi ích ăn vào máu rồi thì đều có thể làm ra những điều ngu xuẩn không thể tưởng tượng nổi".
Hạ Huyền Trúc gật đầu: "Cũng có lý, nhưng dựa vào cái này thì không thể đánh giá người ta là một tên lừa đảo được".
Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì chủ tịch không biết bản thân ở Thiên Hải có anh em gì cả, hơn nữa thiệp mời đó cũng là giả".
"Làm sao anh biết thiệp mời đó là giả?"
Hạ Huyền Trúc hỏi lại.
Diệp Vĩnh Khang cầm lấy thiệp mời của bọn họ lắc lắc, cười nói: "Bởi vì đây mới là thiệp cưới của chủ tịch thật".
"Biến!"
Hạ Huyền Trúc trợn mắt tức giận, chỉ coi đó là một câu nói đùa.
Khi đưa Diệp Tiểu Trân đến nhà trẻ vào sáng hôm sau, Diệp Tiểu Trân đột nhiên rụt rè hỏi: "Bố, con có thể mang mấy thiếp mời đến trường mẫu giáo được không? Con muốn mời cô giáo và các bạn cùng lớp tham gia".
Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Đương nhiên, đây là sinh nhật của con, có thể mời bất cứ người nào tùy thích".
"Tuyệt quá, cảm ơn bố!"
Diệp Tiểu Trân vui mừng khua chân múa tay.
.