"Anh biết đây là đâu không? Hôm nay tôi mà để anh lành lặn ra khỏi cửa này thì tôi đi đầu xuống đất!"
Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày: "Cô còn chưa bị đánh đủ sao?"
Người phụ nữ nhớ tới chuyện vừa rồi, vô thức lui về phía sau hai bước, chỉ vào Diệp Vĩnh Khang tức giận nói: "Tới đây rồi anh còn giả bộ với tôi hả, bảo vệ đâu, tôi ra lệnh cho các anh lập tức đánh chết con chó này cho tôi!"
Hai nhân viên bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ e là người phụ nữ này bị mất não rồi!
Mặc dù bọn họ không biết thân phận của Diệp Vĩnh Khang, nhưng đây là nơi dùng bữa của nhân viên cao cấp, người có thể ăn ở đây nhất định là người có quan hệ không thể xem thường với giám đốc Lăng, như vậy có thể là người thường sao?
"Hai anh đều điếc cả rồi sao, không nghe thấy tôi nói sao, mau đánh gãy chân tên chó này cho tôi, nếu không tôi sẽ bảo chồng tôi sa thải các anh!"
Người phụ nữ quát mắng hai nhân viên bảo vệ.
"Thưa cô, mong cô hãy bình tĩnh, có chuyện gì chúng ta có thể chờ trưởng phòng Cao đến rồi nói tiếp”.
Hai nhân viên bảo vệ cũng không biết phải làm thế nào, một bên là khách quý của sếp Lăng, một bên là người phụ nữ tự xưng là vợ của trưởng phòng Cao, bên nào bọn họ cũng không đắc tội được!
"Chuyện gì vậy?"
Lúc này, Lăng Vi đi tới với vẻ mặt u ám, nhìn thấy vết máu trên mặt của hai nhân viên bảo vệ, lại thấy vẻ giận dữ của một người phụ nữ trang điểm đậm, không khỏi nhíu mày: "Cô là ai, ai cho cô vào đây?"
"Ôi trời, cô là cái thứ gì mà tôi phải báo cáo với cô tôi là ai chứ?"
Người phụ nữ chỉ mới nghe tên Lăng Vi, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy Lăng Vi trông như thế nào.
Hai nhân viên bảo vệ nghe đến đây thì sắc mặt tái mét, vừa định lên tiếng thì Lăng Vi đã giơ tay ra hiệu cho bọn họ đứng sang một bên.
"Muốn lên đây thì cần thẻ thang máy chuyên dùng, xin hỏi cô lên đây bằng cách nào?"
Lăng Vi nguôi giận nói, nhìn người phụ nữ đó bình tĩnh nói.
Người phụ nữ cười khẩy lấy ra một tấm thẻ thang máy chuyên dùng, vẻ mặt đắc ý nói: "Ồ, không nhìn ra cô cũng khá chuyên nghiệp đấy, nhìn thấy chưa, đây là thẻ khách quý của tôi!"
"Tôi đoán là cô chưa thấy bao giờ, da dẻ trắng trẻo nhìn y như hồ ly tinh, tôi cảnh cáo cô, sau này tránh xa chồng tôi một chút, đừng nghĩ dựa vào nhan sắc mà nịnh nọt chồng tôi, nếu không bà đây sẽ xé cái mặt trái xoan này của cô ra đấy!"
Ánh mắt Lăng Vi dần dần trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia.
Người phụ nữ khó chịu nói: "Cô nhìn tôi chằm chằm làm gì? Sao nào, tôi nói sai sao? Còn không phải là hồ ly tinh chuyên dụ dỗ đàn ông sao, còn ở đây lôi lôi kéo kéo tôi cái gì”.
"Có biết đây là địa bàn của ai không? Bây giờ tôi ra lệnh cho cô cút ngay khỏi đây cho tôi, hồ ly tinh như cô đi đến đâu tai họa đến đó!"
Diệp Vĩnh Khang đứng bên cạnh không khỏi dở khóc dở cười khi nghe những lời này, thầm nghĩ trên đời này sao vẫn có người phụ nữ ngu xuẩn như vậy?