Dọc đường đi, Diệp Vĩnh Khang lái xe mà không nói lời nào, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không nhìn ra được bất kì cảm xúc nào.
Trần Tiểu Túy ngồi ở ghế lái phụ, ôm ngực cúi đầu, mấy lần muốn mở miệng, nhưng lại không biết nên nói gì.
Chẳng mấy chốc đã đến khu dân cư Trần Tiểu Túy sống.
"Anh Diệp, vậy em về trước ...!à ...!cảm ơn anh…"
Trần Tiểu Túy cúi đầu thấp giọng nói, vươn tay mở cửa xe.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại kéo cửa xe bước xuống trước, đi vòng qua ghế lái phụ mở cửa, nhìn Trần Tiểu Túy điềm nhiên nói: "Đến nhà của cô".
"Cái gì?"
Trần Tiểu Túy cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang, cô ấy liền vội vàng xuống xe, đi về phía khu dân cư cùng Diệp Vĩnh Khang.
Trần Tiểu Túy sống trong một căn hộ cao tầng có sân vườn trên tầng thượng.
Phong cách trang trí giống cô ấy, sang trọng không diêm dúa.
Trong nhà được dọn dẹp sạch sẽ đến mức không có lấy một hạt bụi, có một bức tranh sơn dầu cổ điển trên tường.
Sau khi Diệp Vĩnh Khang vào phòng, anh thoải mái ngồi lên ghế sô pha êm ái mà không nói lời nào, khoanh tay trước ngực, hai mắt hơi híp lại, không biết đang suy nghĩ gì.
Trần Tiểu Túy lặng lẽ đứng sang một bên như một vị khách.
Không biết phải làm gì tiếp theo.
Hai người cứ căng thẳng như thế, không khí trong phòng yên lặng như đã bị đóng băng.
"Anh Diệp, em đi thay quần áo trước…"
Một lúc lâu sau, Trần Tiểu Túy cuối cùng cũng lí nhí thốt ra được một câu.
Nhưng khi cô ấy định quay đi, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhẹ giọng nói: "Đứng lại".
Ngay lập tức, Diệp Vĩnh Khang từ từ mở mắt ra và nhìn quanh Trần Tiểu Túy với một ánh mắt đặc biệt kỳ lạ.
Trần Tiểu Túy kéo áo vào che ngực, lo lắng cúi đầu, tim đập loạn nhịp.
"Bỏ tay ra".
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói.
Trần Tiểu Túy sửng sốt: "Anh Diệp, cái này…"
"Tôi bảo cô bỏ tay ra!"
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cao giọng.
Trần Tiểu Túy rùng mình một cái, nhanh chóng hạ bàn tay đang chặn trước ngực mình xuống, mặt đỏ bừng như sắp tan chảy thành nước đến nơi.