TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



“Anh Hàn, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao, muốn có được cô ta có nhiều cách lắm, vì sao cứ phải dồn cô ta vào đường cùng vậy?”
Hàn Tiểu Xuân đảo mắt, nói: “Tôi có cách này, cho dù anh Hàn không có được trái tim cô ta, nhưng có thể chiếm được cơ thể cô ta”.

Hàn Phong lập tức trở nên hứng thú, nóng lòng nói: “Cách gì? Mau nói đi, nếu như thành công sẽ có thưởng lớn!”
Một tia ma mị lóe lên trong mắt Hàn Tiểu Xuân, hắn cúi đầu thì thào vài câu vào tai Hàn Phong.

Hàn Phong nghe xong khẽ ngây người ra một lúc, sau đó bật cười ha ha, vỗ vào vai của Hàn Tiểu Xuân, khen ngợi: “Cách này hay lắm, ha ha, làm theo như vậy đi, cậu đi thu xếp ổn thỏa cho tôi!”
“Vâng ạ, anh Hàn cứ yên tâm!”
Hàn Tiểu Xuân hào hứng lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số: “Tư Nhã à? Anh là Hàn Tiểu Xuân đây, bây giờ em đang ở đâu, anh tìm em có chút chuyện.

Yên tâm đi, là chuyện cực tốt, cái túi lần trước em thích giờ còn muốn nữa không? Được, em gửi địa chỉ cho anh, anh lập tức qua đó!”
Lúc này, nhà họ Hạ ‘sôi nổi’ lạ thường.

Sau khi Hạ Chí Tài biết chuyệ 70 triệu tiền đặt cọc bị tịch thu, hai mắt đen kịt, ngã rầm xuống đất.

Công việc kinh doanh của nhà họ Hạ mấy năm nay sa sút thảm hại, cộng thêm khoản lỗ 70 triệu tệ, hơn nữa còn bán đi hai công ty con có lãi nhất.

Có thể nói là trong phút chốc đạp đổ thành quả bao nhiêu năm vất vả gây dựng mới có được.


“Ông nội, cháu đã hỏi luật sư rồi, tình hình của Hạ Tuyết Cầm không phải là không thể cứu.

Nếu như chúng ta chịu bỏ tiền ra thì có thể cho cô ấy tại ngoại trong khi chờ xét xử”.

Một người nhà họ Hạ nói.

“Bỏ cái cứt ấy mà bỏ!”
Hạ Chí Tài chửi đổng lên: “Hạ Tuyết Cầm là đồ con cháu bất hiếu, lần này đào hố chôn chúng ta thảm thật sự!”
“Bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi người đều phải giữ khoảng cách với nó, nếu không việc này sẽ liên lụy đến nhà họ Hạ chúng ta đấy”.

“Nếu như người của cơ quan tìm tới cửa, nhất định phải đổ hết mọi tội lỗi lên đầu đứa cháu bất hiếu ấy, tuyệt đối không được phép để liên lụy tới nhà chúng ta!”
Trong mắt Hạ Chí Tài chỉ có lợi ích, không có tình thân.

Khi Hạ Huyền Trúc biết được thái độ của nhà họ Hạ, trong lòng không khỏi có chút khó chịu, thực ra phí bảo lãnh cho Hạ Tuyết Cầm chỉ có năm triệu.

Mặc dù tập đoàn Hạ Thị đã bị ảnh hưởng nặng nề, nhưng năm triệu thì vẫn có thể bỏ ra được.

Nhưng trong lúc quan trọng này họ lại rủ bỏ hết mọi quan hệ, trơ măt nhìn Hạ Tuyết Cầm phải chịu cảnh tù đày.


“Sao thế vợ, em lại mềm lòng rồi à”.

Nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Huyền Trúc, Diệp Vĩnh Khang đã đoán được suy nghĩ của cô.

Hạ Huyền Trúc khẽ thở dài: “Cũng không phải, em chỉ là cảm thấy ông nội làm như vậy thật sự có chút quá đáng, dù gì đi chăng nữa thì Hạ Tuyết Cầm cũng là cháu ruột của ông”.

“Thế thì sao nào?”
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt, nói: “Em không phải cũng là cháu ruột của ông ta sao, khi đó ông ta đối xử với em như thế nào? Loại người này trong mắt chỉ có lợi ích, tốt hơn là tránh càng sớm càng tốt”.

“Về phần Hạ Tuyết Cầm, nếu như em muốn cứu cô ta, anh cũng không ngăn cản đâu”.

“Thôi kệ đi”.

Hạ Huyền Trúc thở dài: “Mặc dù có chút không nỡ lòng, nhưng em cũng không phải bồ tát cưu mang gì, đều do cô ta tự làm tự chịu cả thôi”.

Chiều hôm sau.

Hạ Huyền Trúc bận tối mắt tối mũi với dự án khu sản nghiệp, cả ngày không có thời gian uống nổi cốc nước.

Vốn dĩ định tăng ca tối nay, nhưng điện thoại lại đột nhiên đổ chuông.

Thấy số điện thoại lạ, Hạ Huyền Trúc vừa lật xem tài liệu, vừa nhấn nghe: “Alo, ai vậy ạ?”


Bình luận

Truyện đang đọc