“Đừng nôn nóng, nghĩ cách làm sao để giải quyết vấn đề đi đã”.
Diệp Vĩnh Khang vội vàng giơ tay đỡ lấy cánh tay của Hạ Huyền Trúc, sau đó hỏi quản lý dự án: “Thông thường khi xảy ra việc như vậy sẽ giải quyết thế nào?”
Quản lý dự án vội vàng nói: “Đầu tiên sẽ xác định hiện trường do bản thân công nhân thao tác không đúng quy định nên mới dẫn đến sự cố, như vậy thì có thể bớt đi một khoản lớn tiền bồi thường, ngoài ra…”
“Anh đang nói cái quái gì thế?”
Hạ Huyền Trúc vội vàng thở gấp, trách mắng: “Đây là bảy mạng người vẫn còn đang sống sờ sờ đấy, vấn đề ở đây là tiền hay sao?”
“Lập tức báo lên cơ quan có liên quan, sau đó liên hệ với gia đình bọn họ, làm tốt công tác động viên gia quyến, những công nhân này đều là trụ cột của gia đình, tiền bồi thường xét theo tiêu chuẩn cao nhất!”
Hạ Huyền Trúc sắp khóc đến nơi, bảy con người còn đang sống sờ sờ, chuyện này đã thuộc vào mức độ sự cố công trình nghiêm trọng.
Đúng vào lúc này, một chiếc xe cảnh sát nhấp nháy đèn báo động đi tới.
Cửa xe mở ra, một nữ cảnh sát tuần tra khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, dáng người thướt tha, tóc dài tung bay, hiên ngang bước từ trên xe xuống.
“Ai là Hạ Huyền Trúc?”
Nữ cảnh sát tuần tra lạnh lùng hỏi.
Hạ Huyền Trúc cảm thấy hơi nghi hoặc, sao chuyện này lại làm kinh động tới cả cảnh sát tuần tra luôn rồi?
“Chào cô, tôi là Hạ Huyền Trúc, xin hỏi…”
Nữ cảnh sát tuần tra liếc nhìn Hạ Huyền Trúc, sau đó xuất trình giấy tờ: “Tôi là Lý Thanh Từ - phó đại đội trưởng trinh sát hình sự của Cục tuần tra Giang Bắc, có số điện thoại nặc danh trình báo cô có liên quan đến tội danh cố ý giết người, mong cô phối hợp điều tra với chúng tôi!”
“Cố ý mưu sát…”
Sắc mặt Hạ Huyền Trúc kinh ngạc tái nhợt, vội vàng nói: “Có phải có hiểu lầm gì không, tôi không…”
“Bây giờ cô không cần phải nói gì nhiều, đợi sau khi chúng tôi điều tra xong thì sẽ rõ ngay thôi!”
Nữ cảnh sát tuần tra phất tay: “Khám xét cho tôi!”
Mấy đội viên tuần tra lập tức bắt đầu triển khai khám sát trên công trường.
Hạ Huyền Trúc chưa từng gặp phải tình cảnh như vậy, sợ tới mức hai chân khẽ run lên lẩy bẩy, Diệp Vĩnh Khang dùng lực siết chặt bàn tay của Hạ Huyền Trúc: “Đừng sợ, có anh ở đây”.