TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



“Truyền lệnh của tao, lập tức triệu tập tất cả mọi người, đêm nay phải chém tên Ngụy Trang đáng chết đó ra thành trăm mảnh!”
“Chú ba!”
Hàn Xuân Lâm đột nhiên vung tay lên: “Anh có thể hiểu được tâm trạng hiện giờ của chú, nhưng chuyện này chúng ta phải tính kế đường dài”.
“Tính kế đường dài cái cứt chó, Sư tử đen là anh em của em, cho dù không coi Sư tử đen ra gì thì vẫn còn có Phong Nhi, đó là con trai ruột của anh đấy”.
Hàn Sách Hổ phẫn nộ gầm lên.

Cả cái nhà họ Hàn này, dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với gia chủ Hàn Xuân Lâm e rằng chỉ có mình Hàn Sách Hổ thôi.
“Chú bình tĩnh lại trước, nghe anh nói xong đã!”

Hàn Xuân Lâm cũng tăng thêm âm lượng: “Chú nghĩ cho kỹ đi, Ngụy Trang vì sao lại đối đầu với chúng ta? Không phải vì cái tên Diệp Vĩnh Khang đó sao?”
“Nếu như trước đây đánh Phong Nhi tàn phế, có thể là do có xích mích.

Nhưng bây giờ, mọi chuyện rất rõ ràng, bọn chúng đang nhắm vào nhà họ Hàn ta!”
“Diệp Vĩnh Khang, Ngụy Trang, còn có Trần Tiểu Túy, vì sao bọn chúng dám làm như vậy? Chuyện này nhất định là không đơn giản!”
“Bây giờ đã đào hố chôn Sư tử đen rồi, không ai biết được bọn chúng có thủ đoạn gì, chúng ta không thể mạo hiểm được!”
Mặc dù Hàn Sách Hổ rất tức giận, nhưng không phải là mất hết lý trí, khi nghe thấy những lời của Hàn Xuân Lâm cảm thấy rất có lý, tâm trạng dịu xuống rất nhiều: “Vậy anh nói xem nên làm thế nào?”
Sau khi Hàn Xuân Lâm cân nhắc một hồi, nói: “Thế lực của Ngụy Trang mặc dù không bằng chúng ta, nhưng gã cũng đã cố thủ ở Giang Bắc hơn mười năm, thực lực đã ăn sâu vào rễ”.
“Cộng thêm Trần Tiểu Túy cùng với tên Diệp Vĩnh Khang chưa rõ thân phận đó.

Nếu như lần này hấp tấp công kích bọn chúng, cho dù cuối cùng có thể thắng, nhưng đây chắc sẽ là một trận chiến kéo dài”.
“Ngày tổ chức đại lễ sắc phong quân tướng đang đến gần.

Lúc này, chúng ta không được gây chuyện quá lớn, nếu không sẽ mất nhiều hơn là được”.
“Hay là chúng ta gửi thư thách đấu cho chúng, hai ngày sau, quyết chiến một trận trên núi”.

“Bằng cách này, không chỉ có thể tránh được trận chiến kéo dài, nhanh chóng giải quyết được những rắc rối mà còn có thể tập trung tất cả sức mạnh của mình trong một lần luôn”.
“Hơn nữa, nhà họ Hàn chúng ta có thể tận dụng thời gian hai ngày này để triệu tập toàn bộ các anh em ở bên ngoài quay về”.
“Đến lúc đó, chúng ta không chỉ diệt sạch toàn bộ bọn chúng, báo thù cho Phong Nhi và Sư tử đen, còn có thể nhân cơ hội này, thể hiện sức mạnh của mình với hai gia tộc lớn kia.

Chuyện này có thể coi là một hòn đá ném trúng ba con chim!”
Không thể phủ nhận, Hàn Xuân Lâm có thể ngồi lên được vị trí gia chủ nhà họ Hàn, tuyệt đối không phải do may mắn.
Dù Hàn Sách Hổ có dũng mãnh đến đâu, ông ta cũng chỉ là một chiến binh mà thôi, Hàn Xuân Lâm mới là người hoạch định chiến lược thật sự.
“Được, cứ làm như vậy đi”.
Vẻ mặt Hàn Sách Hổ vô cùng hung tợn: “Mấy năm nay nhà họ Hàn chúng ta vẫn luôn khiêm tốn, hổ không gầm chó tưởng rừng xanh vô chủ, đã đến lúc chúng ta thể hiện sức mạnh của mình rồi!”
Hành động lần này của nhà họ Hàn không quá phô trương vì không muốn ảnh hưởng đến đại lễ sắc phong quân tướng.


Người dân Giang Bắc không hề biết có một trận cuồng phong sắp nổ ra ở đây.
Nhưng trong giới thượng lưu thật sự ở Giang Bắc, một cơn bão cấp mười hai đang ập tới!
Bởi vì nhà họ Hàn muốn ‘gõ núi chấn hổ’, người muốn ‘chấn’ ở đây không phải là dân thường mà là những gia tộc và những ông trùm đã đạt được đến trình độ nhất định.
Rạng sáng hôm nay, họ gần như nhận được phong thư của nhà họ Hàn cùng lúc.
Phong thư có màu đỏ như máu, bên trong cũng được viết bằng mực đỏ.

Nội dung đại khái là ngày mai nhà họ Hàn sẽ chuẩn bị yến tiệc ở sau núi, đặc biệt chiêu đãi những người ngày thường bất mãn với nhà họ Hàn, hoặc là những người có thù với nhà họ Hàn.


Bình luận

Truyện đang đọc