TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



Nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang, hai người nhanh chóng đứng dậy chào hỏi.

Trần Tiểu Túy không đứng dậy mà nở một nụ cười đặc biệt thân thiện nhìn Diệp Vĩnh Khang: “Anh Diệp, mời ngồi, không biết nơi này có hợp ý anh không”.

Đường Văn Nguyên ở bên cạnh nhanh chóng giải thích: “Anh Diệp, nhà hàng này do cô Trần đầu tư, ngoài việc là nữ hoàng trang sức ở Giang Bắc, cô ấy còn là người đứng đầu trong ngành dịch vụ nhà hàng nữa, đa phần đều là do cô Trần đầu tư hoặc tự mình điều hành”.

Diệp Vĩnh Khang gật đầu nói: “Cũng được, nhưng mà tôi không nghiên cứu gì về lĩnh vực này, chỉ cần ăn no bụng là được”.

Sự nghiệp chinh chiến lâu ngày ở nước ngoài khiến Diệp Vĩnh Khang không có yêu cầu quá cao đối với những thứ này.

Bữa ăn bắt đầu, Trần Tiểu Túy rất quen thuộc với mọi thứ, cách ăn nói và cư xử của cô ấy rất vừa phải, cũng hài hước đúng lúc và thích hợp, khiến cho cả bữa ăn trở nên sôi nổi.


Trong thời gian này, Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải thường xuyên nâng ly với Diệp Vĩnh Khang, Diệp Vĩnh Khang không hề từ chối, mỉm cười uống rượu.

Nhưng số lần Trần Tiểu Túy nâng ly rất ít, thậm chí từ đầu đến cuối không bao giờ cạn ly riêng với Diệp Vĩnh Khang.

“Cô Trần, ly này tôi mời cô, sợi dây chuyền lần trước cô tặng ở đám cưới tôi rất thích”.

Diệp Vĩnh Khang chủ động nâng ly, mỉm cười với Trần Tiểu Túy.

Trần Tiểu Túy cười nhẹ: “Chỉ cần anh Diệp vừa lòng chính là niềm vinh hạnh lớn nhất của tôi, nhưng tôi bị dị ứng với rượu, chỉ có thể nhấp một ngụm, mong anh Diệp đừng để bụng”.

Nói xong, liền cầm ly lên, chạm môi nhẹ vào thành ly, nhưng còn chưa chạm vào rượu ở bên trong đã đặt ly xuống.


Hành động này khiến Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải ở bên cạnh vô cùng sốc, trong lòng nghĩ Trần Tiểu Túy hôm nay làm sao vậy, lẽ nào không rõ thân phận của anh Diệp sao?
Cũng may Diệp Vĩnh Khang không tính toán, mỉm cười uống cạn rượu trong ly, nhưng khóe môi gợi lên một tia ẩn ý đầy khó hiểu.

“Anh Diệp, một người bạn của tôi sắp đến, tôi xuống lầu đón anh ấy một chút”.

Lúc này, Trần Tiểu Túy đột nhiên nhìn vào điện thoại nói.

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười, thản nhiên nói: “Trước đây lúc cô bảo tôi tới đây, hình như không nói là có người lạ?”
Trần Tiểu Túy mỉm cười đứng dậy nói: “Không sao, cũng không phải người ngoài, là một người anh của tôi, tôi xuống lầu đón anh ấy trước”.

Nói xong liền bước nhanh ra khỏi phòng bao.

.


Bình luận

Truyện đang đọc