TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG

Chương 657: Lão quái Xích Viêm

Xích Viêm nghe thế bật cười, rất thoải mái nói: “Vốn dĩ nếu cô cứ ở Tàng Địa Phật Quốc thì dù tôi có ý đồ gì cũng không có gan làm”.

“Nhưng cô lại tự động chạy đến tạo cho tôi cơ hội này, nếu tôi vẫn không ra tay thì chắc chắn không được rồi”.

Loan Loan tức giận đáp: “Tôi đã nhìn ra ý đồ làm phản của ông từ lâu rồi, nhưng dù ông có giết tôi thì giáo phái áo đỏ cũng chỉ bớt đi một thánh nữ hư danh mà thôi, không có tác dụng lớn gì với ông cả”.

“Ngược lại nếu hôm nay ông dám động đến tôi, ông không sợ giáo phụ tôi sẽ xé xác ông ra sao?”

Nghe thế lão quái Xích Viêm bật cười nói: “Xem ra cô vẫn ngây thơ quá, cô nghĩ tôi giết cô là vì muốn làm suy yếu sức mạnh của giáo phái áo đỏ sao?”

“Chỉ dựa vào chút tu vi của cô, tôi giết bừa mấy chủ tướng của giáo phái áo đỏ cũng có lợi hơn giết cô đấy”.

“Thật ra về mặt tình cảm thì cô cũng xem như là người mà tôi chứng kiến quá trình trưởng thành, tôi không muốn giết cô như thế”.

“Nhưng có trách cũng phải trách bản thân cô, Xích Viêm Quyết của tôi đã đến tầng chín thì bị mắc kẹt tại cổ bình, muốn phá nó cần phải sử dụng tinh hồn thánh nữ của cô để luyện hoá”.

“Thế nên cô chết trong tay tôi cũng không thiệt, đợi sau khi Xích Viêm Quyết của tôi đột phá khỏi tầng chín thì vị trí giáo chủ giáo phái áo đỏ sẽ thuộc về tôi”.

“Đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ lập một ngôi miếu thần để các đệ tử giáo phái áo đỏ cung thờ, xem như là sự biết ơn của tôi với cô vậy”.

Nghe ông ta nói thế, Loan Loan tức đến nghiến răng, hung hăng nói: “Phụt, cái thứ lão già không biết xấu hổ, chỉ dựa vào ông mà cũng xứng làm giáo chủ giáo phái áo đỏ à?”

“Hơn nữa dù ông có luyện hóa tinh hồn thánh nữ của tôi xong, ít nhất cũng mất ba năm mới có thể hấp thụ hết được”.

“Ông nghĩ bố nuôi của tôi sẽ đợi đến ba năm sau mới tìm ông tính sổ sao? Nếu hôm nay ông quay đầu lại đúng lúc thì tôi vẫn có thể giữ bí mật chuyện này cho ông, xem như chưa từng xảy ra”.

Mặc dù Loan Loan rất hận lão quái Xích Viêm nhưng cô ta cũng cảm thấy kiêng dè, cô ta biết rõ lão quái Xích Viêm này mạnh thế nào, một khi đợi ông ta ra tay thì không kịp nữa rồi, thế nên lúc này cho dù thế nào cũng phải bảo vệ mạng sống trước rồi hẵng tính.

Thế nhưng lão quái Xích Viêm lại không trúng chiêu này, bật cười nói: “Thánh nữ Loan Loan, thế giới này không phải ai cũng ngây thơ giống cô, lời nói bộc phát luôn là thứ hạ đẳng nhất”.

“Tạm thời không nói đến lời nói của cô ngây thơ thế nào, chỉ riêng việc nếu cô xảy ra chuyện ở ngoài thì ai biết được là do tôi làm?”

“Cả giáo phái áo đỏ gồm cả giáo phụ của cô ai mà không biết lòng trung thành của trưởng lão Xích Viêm tôi với giáo phái áo đỏ đâu?”

“Nếu là trên lãnh thổ Tàng Địa Phật Quốc thì tôi sẽ vẫn kiêng dè, nhưng một khi rời khỏi Tàng Địa Phật Quốc thì giáo phái áo đỏ không thể vươn tay dài như thế”.

“Thế giới bên ngoài hỗn tạp, cô ở ngoài xảy ra chuyện cũng rất bình thường”.

“Còn tôi cùng lắm sau khi về sẽ bị xử tội không làm tốt việc của mình, chỉ bị trách mắng mấy câu thôi. Sau đó tôi lại nước mắt nước mũi chảy dài kể lể hối hận là được rồi”.

Loan Loan tức đến mức sắp nghiến vỡ răng, trong cơn giận bỗng vung một tay lên, lưỡi dao lửa lập tức phóng về phía đối phương.

Lão quái Xích Viêm vẫn tỏ ra rất bình tĩnh khi đối mặt với đòn đánh lén của Loan Loan, ánh mắt hiện lên vẻ chế giễu, chỉ khẽ nhấc tay lên, phía trước bàn tay xuất hiện một tấm khiên lửa màu đỏ.

Lưỡi dao lửa của Loan Loan vừa chạm vào tấm khiến lửa màu đỏ lập tức biến mất không còn tung tích, cứ như một giọt nước trên miếng bọt biển.

Sau khi dễ dàng đánh tan đòn tấn công của Loan Loan, một tay lão quái Xích Viêm khẽ đẩy về phía trước, chỉ thấy lưỡi dao lửa đó nảy ra từ tấm khiên lửa rồi bắn về phía Loan Loan.

Khác với trước đó, lúc này lưỡi dao lửa đã bị Xích Viêm quyết của lão quái Xích Viêm luyện hoá, cả lưỡi dao lửa có màu đỏ như máu, uy lực không biết đã cao hơn trước gấp mấy lần.

Đối mặt với đòn tấn công mạnh mẽ, Loan Loan chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi dao lửa hung hăng đánh về phía mình, nhưng không còn cách nào khác.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Vĩnh Khang lao đến trước mặt Loan Loan, một tay nhanh chóng giơ lên ngưng tụ ra một tấm khí.

Cả con dao lửa màu đỏ sau cũng nhanh chóng bị tấm khí hút vào sau khi chạm vào trên tấm khí.

Không để đối phương kịp phản ứng, cổ tay Diệp Vĩnh Khang hơi động đậy, một luồng chân khí bùng phát.

Con dao bị hút vào trong đó bỗng đánh ngược về phía lão quái Xích Viêm dưới sự thúc giục của chân khí.

Con dao lửa lần này được bao bọc bởi chân khí của Diệp Vĩnh Khang, uy lực cũng tăng lên gấp mấy lần so với vừa rồi.

Trừng phạt người ta bằng chính cách của họ.

Ánh mắt lão quái Xích Viêm loé lên tia ngạc nhiên nói: “Nội lực tốt đấy”.

Nói rồi ông ta không khỏi nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt không thể tin được, không khỏi nói: “Còn trẻ như thế mà đã có nội lực dồi dào vậy rồi, đúng là không thể tin được”.

Nói rồi hai mắt lão quái Xích Viêm phát sáng: “Chàng trai, khó có được người có thiên phú tốt như cậu”.

“Cuối cùng tôi cũng tìm được truyền nhân của Xích Viêm Quyết của tôi rồi, sau này cậu cứ việc đi theo tôi, đợi sau này tôi qua đời, vị trí giáo chủ giáo phái áo đỏ sẽ thuộc về cậu”.

“Còn Xích Viêm Quyết, tôi cũng sẽ dạy hết cho cậu, tốt quá, thật tốt quá”.

“Tôi đang sầu vì không có người thừa kế đây, nhưng không ngờ ông trời lại tặng cho tôi anh tài trẻ tuổi như vậy”.

“Chàng trai, bây giờ cậu giết yêu nữ này ngay, xem như nghi thức bái sư”.

Lão quái Xích Viêm vui mừng đến mức đánh ực một cái, nhưng ông ta vừa nói xong mới nhận ra chàng trai phía đối diện này đang nhìn ông ta bằng ánh mắt cực kỳ quái lạ.

“Cậu vẫn còn suy nghĩ gì sao?”

Lão quái Xích Viêm vội nói: “Có gì cậu cứ nói, ồ, có phải cậu không nỡ giết yêu nữ này không?”

“Không sao đâu, sau này nếu thầy trò chúng ta giành được vị trí giáo chủ giáo phái áo đỏ thì cậu có thể tuỳ thích lựa chọn phụ nữ trên thế giới này”.

“Người thành công không được để tình cảm con cái lấn lướt, nếu cậu không vượt qua được trở ngại này thì sau này sẽ gặp vô vàn rắc rối”.

Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu, khoé môi cong lên nụ cười đầy giễu cợt, ánh mắt anh nhìn đối phương hệt như đang nhìn một tên hề nhảy nhót.

“Ông dừng lại trước đã”.

Diệp Vĩnh Khang quả thật không thể xem tiếp ông già này diễn nữa bèn lên tiếng ngắt lời: “Có phải lúc nãy ông hỏi tôi có lo lắng gì đúng không?”

Lão quái Xích Viêm gật đầu nói: “Phải, nếu cậu có lo lắng gì cứ nói”.

Diệp Vĩnh Khang nhìn đối phương nói: “Thôi vậy, e là ông không thể giải quyết được nỗi lo lắng của tôi”.

Lão quái Xích Viêm nghe thế bèn hất cằm lên đầy tự tin nói: “Có một số việc có lẽ cậu hoặc người khác sẽ cảm thấy khó hơn lên trời, nhưng với tôi, không có việc gì trên đời này làm khó được tôi cả”.

Nghe thế Diệp Vĩnh Khang bật cười nói: “Ồ? Vậy à?”

“Nỗi lo lắng này của tôi đúng là còn khó hơn cả lên trời nữa cơ, con người tôi rất để ý đến vấn đề thẩm mỹ và sạch sẽ”.

“Chỉ cần nhìn thấy thứ gì xấu xí đều không chịu được, tôi đã nhìn thấy rất nhiều thứ đồ có hình dạng quái lạ xấu xí”.

“Nhưng chưa từng gặp ai xấu như ông, thế nên tôi cực kỳ lo lắng, liệu rằng sau hôm nay khi nhìn thấy bộ dạng này của ông, tôi không nuốt nổi cơm thì phải làm sao?”
Chương 658: Quyết đấu

Ngoài tu vi vững vàng, công phu khua môi múa mép của Diệp Vĩnh Khang cũng thuộc hàng đỉnh cao.

Trong thế giới ngầm, ai mà không biết Điện Chủ Điện Long Thần nổi tiếng mỗi lần khi giao đấu với kẻ địch, sẽ khiến đối phương tức gần chết trước.

Thực ra đây cũng là một loại chiến thuật, trong một trận quyết đấu đỉnh cao thì phải giữ cảm xúc ổn định trăm phần trăm, vì vui hay buồn đều rất dễ mất mạng.

Diệp Vĩnh Khang đã dùng chiêu này rất nhiều lần, đã có không biết bao nhiêu kẻ địch tu vi cao đều tức đến chết đi sống lại trước khi chiến đấu.

Hơn nữa, những gì Diệp Vĩnh Khang vừa nói đều là sự thật, nếu chỉ xét về ngoại hình, lão quái Xích Viêm cao chưa đến một mét sáu, lưng gù, mũi hếch, da mặt đầy mụn to bằng hạt đậu, nói chung là vô cùng xấu xí.

NhưngThánh nữ Loan Loan lại không hả hê trước những lời nhận xét ác ý của Diệp Vĩnh Khang, mà toát mồ hôi lạnh.

Trong cả Giáo phái áo đỏ, ai mà không biết lão quái Xích Viên vô cùng xấu xí, nhưng bình thường rất ghét người khác chế nhạo ngoại hình của mình.

Ai dám lấy chuyện này ra giễu cợt thì ông ta sẽ liều mạng với người đó.

Ngay cả giáo chủ của Giáo phái áo đỏ cũng không bao giờ nói về tướng mạo trước mặt lão quái Xích Viêm.

Quả nhiên, sau khi nghe những lời xúc phạm và tổn thương này, toàn thân lão quái Xích Viên run lên vì tức giận, đôi mắt đỏ như sắp bùng cháy, mái tóc đỏ rực vốn đã bù xù đột nhiên dựng đứng lên, đứng cách xa bảy mét cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của ông ta.

“Lùi ra”.

Diệp Vĩnh Khang gằn giọng nói với Loan Loan, rồi lại tiếp tục chế nhạo lão quái Xích Viêm: “Không ngờ lúc bình thường ông đã xấu, mà khi tức giận lên còn xấu hơn, ông không cần phải tu luyện Xích Viêm Quyết gì đó nữa đâu”.

“Với ngoại hình này của ông, chỉ cần đứng yên một chỗ cũng có thể khiến ngàn quân vạn mã suốt ba tháng ăn không nổi cơm dẫn đến chết đói. Năng lực đặc biệt này của ông thật đáng khâm phục”.

Lão quái Xích Viêm chỉ cảm thấy khí huyết cuộn trào trong lồng ngực, suýt chút nữa không kìm được phun ra một ngụm máu tại chỗ.

“Chết đi!”

Đây có lẽ là lần đầu tiên lão quái Xích Viên bị người ta dùng lời lẽ xúc phạm này để công kích. Lúc không chịu nổi nữa, ông ta tức giận gầm lớn, giơ nắm đấm như dã thú lao về phía Diệp Vĩnh Khang.

Nắm đấm của lão quái Xích Viêm ngưng tụ lửa Xích Viên đỏ bừng như máu, bóng người phi lao về phía trước với tốc độ cao kéo theo bóng dài màu đỏ như máu về phía sau, giống như một ngôi sao băng đỏ như máu.

“Hừ!”

Diệp Vĩnh Khang cũng triển khai chiêu thức, lao về phía đối phương, nắm đấm ngưng kết một tầng cương khí thuần khiết màu vàng.

Hai người giống như hai ngôi sao băng một đỏ một vàng va vào nhau, phát ra tiếng nổ lớn như sấm sét, sóng khí mạnh mẽ cuốn lấy sói đá trên mặt đất giống như một trận bão cát.

Trận đấu giữa các cao thủ không quá phức tạp, đòn đánh đầu tiên của cả hai đều cực kỳ mạnh mẽ, khiến trận đấu vô cùng gay cấn.

Ở chiêu thức đầu tiên, hai người bất phân thắng bại, không ai chiếm được lợi thế, cả hai đều bị ảnh hưởng bởi sức mạnh mạnh mẽ của đối phương rồi loạng choạng lùi lại vài bước.

Sau đó, không một giây chậm trễ, hai người lại tiếp tục triển khai chiêu thức chiến đấu.

Tu vi của lão quái Xích Viêm thật sự rất cao, Xích Viêm Quyết được luyện thành thục đến mức toàn bộ cơ thể được bao bọc trong một lớn lửa đỏ rực như máu khi chiến đấu.

Diệp Vĩnh Khang cũng không tầm thường, trên người cũng có một tầng cương khí màu vàng. Bóng hai người một đỏ một vàng hòa quyện vào nhau, toát ra vẻ đẹp mĩ lệ lạ thường.

Lúc đầu, Loan Loan đã lùi sang một bên, định tìm vị trí trống nào đó để ra tay giúp đỡ, nhưng sau khi hai người bắt đầu giao đấu, Loan Loan càng thêm kinh ngạc.

Mặc dù Giáo phái áo đỏ rất nhiều cao thủ, nhưng lại rất ít người được nhìn thấy bọn họ thực sự dùng toàn lực, đây là lần đầu tiên nhìn thấy trận đấu thật sự giữa các cao thủ.

Anh chàng này đúng là giấu tài kỹ thật.

Loan Loan nghiến răng thầm than thở, tuy rằng thoạt nhìn có thể đoán được Diệp Vĩnh Khang nhất định đang che giấu thực lực, nhưng không ngờ lại giấu kỹ đến vậy, tu vi của Diệp Vĩnh Khang còn mạnh hơn gấp mấy lần so với cô ta dự đoán.

Nhưng cô ta cũng rất vui mừng, bởi vì cô ta không ngờ Diệp Vĩnh Khang lại có đủ sức mạnh để đấu lại lão quái Xích Viêm.

Hơn nữa nhìn thế cục trước mắt, Diệp Vĩnh Khang có thể chiếm ưu thế hơn một chút, cũng rất khó nói cuối cùng ai sẽ thắng.

Nếu lão quái Xích Viêm chết trong tay Diệp Vĩnh Khang thì kế hoạch này của anh sẽ dễ dàng hơn.

Bùm bùm bùm!

Một loạt tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cuộc chiến giữa Diệp Vĩnh Khang và lão quái Xích Viêm càng trở nên khốc liệt hơn.

Mặc dù Xích Viêm Quyết của lão quái Xích Viêm rất mạnh, nhưng cương khí thuần túy của Diệp Vĩnh Khang có vẻ mạnh hơn, cộng thêm sa mạc đầy đất cát này tạo nên thuộc tính thổ trong ngũ hành.

Mà thuộc tính thổ lại khắc với thuộc tính hỏa, cho nên nhân cơ hội kéo dài trận chiến, Diệp Vĩnh Khang mượn lợi thế của thuộc tính thổ trên sa mạc, bắt đầu từ từ chiếm được ưu thế.

Bùm!

Lại một lần va chạm kịch liệt, hai bên đều lùi lại về phía sau hơn mười bước.

Lão quái Xích Viêm đã kiệt sức, nhưng vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang vẫn rất bình tĩnh, lập tức phân cao thấp.

“Không ngờ tu vi của cậu lại mạnh mẽ đến vậy. Rốt cuộc cậu là ai? Tôi gần như quen biết hết các cao thủ có cảnh giới như cậu ở Long Hạ, sao tôi chưa bao giờ nghe nói đến một người như cậu?”

Lão quái Xích Viêm cũng kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ.

Trong cuộc giao đấu vừa rồi, tuy hai bên bất phân thắng lại, nhưng lão quái Xích Viêm luôn trong tình trạng bị bên kia áp chế.

Mặc dù Xích Viêm Quyết của ông ta cũng không yếu, nhưng cương khí thuần túy của đối phương thực sự rất mạnh, hơn nữa sa mạc này có thuộc tính thổ, khiến ông ta không có cơ hội phát huy hết sức mạnh thực sự của Xích Viêm Quyết.

Sức mạnh của đối phương vượt xa dự liệu của ông ta, nhưng ông ta vắt hết óc cũng không thể nhớ nổi trong võ lâm Long Hạ còn có một nhân vật lớn như vậy

Theo lý mà nói, với độ tuổi hiện nay, nếu đối phương có thể đạt đến cảnh giới tu vi này thì lẽ ra phải nổi tiếng khắp nơi.

Nhưng mấy vị cao thủ đạt đến cảnh giới này mà lão quái Xích Viêm biết, người trẻ nhất cũng đã ngoài sáu mươi, hoàn toàn không tương xứng với thanh niên trẻ trước mặt.

Lẽ nào giống như trong truyền thuyết, mặc dù tuổi đã cao nhưng đã luyện đến cảnh giới có thể lấy lại dung mạo thời trẻ?

Trong đầu lão quái Xích Viêm chợt nảy ra một suy nghĩ.

Nhưng ông ta nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ đó.

Trở lại như xưa là một loại cảnh giới thâm sâu trong võ đạo, gần như đạt đến trường sinh bất lão. Nếu đối phương là cao nhật đạt đến cảnh giới này thì e rằng ông ta không thể đấu qua nổi mười chiêu chứ đừng nói đến chuyện đã chiến đấu lâu như vậy.

Nhưng nếu không phải cảnh giới trở lại như xưa thì lại càng phi lý. Một người còn trẻ mà lại có tu vi cao đến vậy thật không thể miêu tả đơn giản bằng từ thiên tài.

Lẽ nào, chàng thanh niên này đến từ nơi đó sao?

Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu của lão quái Xích Viêm!
Chương 659: Thiên Long Quyết

“Cậu đến từ thế giới ngầm ư?”

Lão quái Xích Viêm tỏ vẻ kinh ngạc.

Diệp Vĩnh Khang chế nhạo: “Không ngờ ông lại là người khá hiểu biết. Nếu ông đã biết tôi từ đâu tới thì bây giờ đầu hàng vẫn chưa muộn đâu”.

“Ha ha ha!”

Không ngờ sau khi nghe xong, lão quái Xích Viêm lại cười lớn: “Nghe nói thế giới ngầm rất nhiều cao thủ ngọa hổ tàng long, bây giờ xem ra quả nhiên là danh bất hư truyền!”

“Nhưng cho dù vậy thì thế giới ngầm gì đó cũng chẳng là gì trong mắt tôi cả, đương nhiên, trong đó cũng bao gồm cậu!”

“Hôm nay, tôi không quan tâm cậu đến từ đâu, cậu là ai, chỉ cần cản đường tôi thì sẽ phải chết! Cậu thật sự cho rằng Xích Viêm Quyết của tôi đơn giản vậy sao?”

Nói xong, lão quái Xích Viêm vỗ vào lòng bàn tay, bộp một tiếng, ngọn lửa cháy lên từ lòng bàn tay của lão quái Xích Viêm.

Ngọn lửa đó vô cùng kỳ lạ, không phải màu đỏ rực hay vàng nhạt của ngọn lửa bình thường mà là màu trắng như ánh nắng chói chang. Điều kỳ lạ hơn nữa là ngọn lửa đó tỏa ra hơi lạnh toát, ngay cả nhiệt độ xung quanh cũng lập tức giảm xuống vài độ.

“U Minh Lãnh Hỏa!”

Loan Loan vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy ngọn lửa trắng này.

Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày, lộ vẻ nghi hoặc.

Loan Loan nuốt nước bọt, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng nói: “Trong Giáo phái áo đỏ có một lời đồn rằng lửa trên đời này bắt nguồn từ bảy ngọn lửa khởi nguyên có nguồn gốc từ thời cổ đại”.

“Bảy ngọn lửa khởi nguyên này sinh ra vạn vật và phân bố khắp nơi trên thế giới, U Minh Lãnh Hỏa này là một trong bảy ngọn lửa khởi nguyên!”

“Nghe đồn U Minh Lãnh Hỏa có ánh sáng chói mắt và vô cùng lạnh lẽo. Người bị U Minh Lãnh Hỏa thiêu đốt sẽ không bị tổn thương bên ngoài, nhưng xương cốt sẽ bị cháy đốt thành tro!”

“Nếu cỏ cây bị U Minh Lãnh Hỏa đốt cháy thì sẽ khô héo trong chốc lát rồi biến thành tro bụi. Nghe nói ngọn lửa này từng được dùng ở dưới âm phủ để trừng phạt ác quỷ”.

“Đây là ngọn lửa tàn ác nhất trong bảy ngọn lửa khởi nguyên!”

Lão quái Xích Viêm cũng vênh váo chế nhạo Diệp Vĩnh Khang: “Vốn dĩ tôi muốn dùng U Minh Lãnh Hỏa này làm át chủ bài, không đến bước đường cùng chắc chắn sẽ không dùng đến nó”.

“Cho nên cậu nên cảm thấy vinh hạnh vì cậu là người đầu tiên ép được tôi dùng U Minh Lãnh Hỏa, đương nhiên cũng sẽ là người đầu tiên chết dưới U Minh Lãnh Hỏa của tôi!”

Nói xong, lão quái Xích Viêm đưa một tay lên, U Minh Lãnh Hỏa trong tay bùng lên, một luồng ánh sáng trắng chói lóa bùng về phía Diệp Vĩnh Khang.

U Minh Lãnh Hỏa này vô cùng kỳ quái, rõ ràng mang thuộc tính hỏa, nhưng nhiệt độ lại lạnh đến thấu xương, ánh sáng trắng chiếu tới đâu, mặt đất trên sa mạc cũng lập tức ngưng tụ một tầng sương trắng.

Cơ thể Loan Loan run lên, trước đây cô ta chỉ nghe nói U Minh Lãnh Hỏa này vô cùng tàn nhẫn, nhưng cũng không thể ngờ nó lại mạnh mẽ đến vậy!

Sức mạnh của nó còn mạnh hơn ít nhất mười lần so với Xích Viêm Quyết lúc nãy.

Diệp Vĩnh Khang e rằng khó có thể chống lại được uy lực mạnh mẽ như vậy.

Nhưng tất cả đều quá mãnh liệt, cộng thêm tu vi của Loan Loan khuyết hỏa, cho nên cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện, cảm thấy tim mình như thắt lại.

Nhưng cô ta còn chưa kịp kêu lên thì đột nhiên xảy ra một trận nổ lớn.

Chỉ thấy luồng ánh sáng trắng đột nhiên bùng lên từ cơ thể Diệp Vĩnh Khang, sau đó một luồng chân khí mờ ảo hình rồng màu vàng bay lên trời, hung hăng đẩy U Minh Lãnh Hỏa kia ra.

Ngay sau đó, con rồng vàng tiếp tục lao về phía lão quái Xích Viêm. Lão quái Xích Viêm vô cùng kinh ngạc, dùng U Minh Lãnh Hỏa ngưng kết ra một tấm lá chắn U Minh trắng xóa.

Lại một tiếng nổ lớn vang lên, mặc dù tấm lá chắn U Minh kia ngăn được sự tấn công của con rồng vàng, nhưng nó cũng bị xé toạc sau cú va chạm.

Lão quái Xích Viêm bị đánh bật ra sau mấy chục mét, tạo ra một đường lún sâu trên mặt đất.

Lúc này, trên người Diệp Vĩnh Khang bao phủ bởi một tầng sương mù vàng nhạt, anh chế nhạo lão quái Xích Viêm: “Ông cho rằng mỗi ông có át chủ bài sao?”

“Thiên… Thiên Long Quyết!”

Lão quái Xích Viêm vô cùng kinh ngạc, ngay cả lời nói cũng lắp bắp: “Không ngờ trên đời này thật sự có người luyện thành công loại thần công này!”

Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Xem ra tôi lại phải khen ông có có hiểu biết lần nữa, không ngờ ông còn biết Thiên Long Quyết”.

Sắc mặt lão quái Xích Viêm trở nên cực kỳ lạnh lùng, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Cho đến bây giờ, ông ta vẫn không thể tin được những gì đang diễn ra trước mặt.

Thiên Long Quyết này có lai lịch vô cùng phi phàm. Nghe nói vào thời cổ đại, yêu thú khắp nơi hoành hành, khiến sinh linh bách tính không thể sống được.

Vì vậy, những dũng sĩ có năng lực từ khắp nơi ở Cửu Châu đã đoàn kết lại thành liên minh loài người để chiến đấu với yêu thú.

Nhưng những yêu thú này quá mạnh nên liên minh loài người liên tục bị đánh bại lụi, hy sinh vô số dũng sĩ.

Để tránh thảm họa này, liên minh loài người đã quyết định dùng phương thức hiến tế để mời Nhân Hoàng giết yêu thú.

Quá trình hiến tế vô cùng khốc liệt, cần phải có 99.999 người đàn ông khỏe mạnh và phụ nữ trẻ đẹp cùng cắt mạch máu của mình, cho máu thấm vào trong đất, mới có thể đánh thức vị Nhân Hoàng đang ngủ trong lòng đất.

Cái giá phải trả là 99.999 sinh mạng!

Khi giọt máu cuối cùng của họ thấm xuống đất, vị Nhân hoàng đã ngủ say trong lòng đất kể từ khi khai thiên lập địa cuối cùng cũng tỉnh dậy.

Nhân Hoàng cầm chiếc rìu thần thánh trong tay, một mình chiến đấu với hàng trăm triệu yêu thú trong vòng ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng giết được tất cả.

Khi biết được loài người dùng 99.999 sinh mạng để đánh thức mình, Nhân Hoàng cảm thấy vô cùng tự trách và xấu hổ.

Cụ ta không thể chịu đựng nổi việc sử dụng quá nhiều mạng người để đánh thức cụ ta khi cụ ta chìm vào giấc ngủ sâu, vì vậy đã quyết định phân tán cơ thể mình thành chín thuật thần công cổ, phân bố trên khắp Cửu Châu.

Nếu sau này loài người gặp phải đại họa thì chín thuật thần công cổ này sẽ tự động thi triển, chín thuật thần cổ này sẽ trợ giúp loài người chống lại thảm họa.

Nhưng lại không nghĩ đến việc trời đất sẽ thay đổi. Đại địa Cửu Châu tan rã và trôi dạt, hình thành nên địa hình cơ bản của tinh cầu ngày nay.

Linh khí giữa trời đất cũng mỏng không đến một phần mười nghìn so với trước kia, cho nên hoàn toàn không thể sinh ra yêu thú làm hại con người.

Ngoài thiên tai ra, tộc người sẽ không còn phải chịu mối đe dọa nào trên hành tinh này nữa.

Chín thuật thần công cổ từng được cất giấu ở Cửu Châu cũng tự hóa giải khi linh khí càng mỏng đi.

Tuy nhiên, một trong những thuật thần công đã bị nuốt chửng bởi một con rồng thần ngủ sâu dưới lòng đấy trong quá trình hóa giải, dẫn đến thuật thần công này chưa được hóa giải hoàn toàn, mà còn lại chưa đến một phần mười tàn tích.

Những tàn tích này chính là Thiên Long Quyết trong truyền thuyết.

Sau đó, Thiên Long Quyết này được lưu truyền trong thế gian hàng nghìn năm, tổng cộng chỉ có bảy người từng có được nó, hơn nữa trong đó chỉ có ba người luyện thành công Thiên Long Quyết.

Gần đây nhất cũng đã cách đây hơn một nghìn năm.

Sau này, Thiên Long Quyết này biến mất không dấu vết, chỉ được truyền miệng như truyền thuyết, hơn nữa cũng chỉ có rất ít người biết về Thần Long Quyết này.

Không ngờ, Thần Long Quyết lại xuất hiện trở lại, hơn nữa còn xuất hiện trên người một chàng trai trẻ có vẻ ngoài tầm thường.

Bình luận

Truyện đang đọc