TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



“Ai bảo bình thường cô không để ý tiểu tiết cơ, nếu không phải Điện Chủ của chúng ta rộng lượng, thì giờ cô đã đang trên đường về rồi đấy".

Tần Đại Dạ "răn dạy" Thiên Diệp Nhi vài câu, sau đó quay đầu cười với Diệp Vĩnh Khang: "Điện Chủ, tôi ngụy trang cũng được đúng không, ngài chắc chắn không thể nhìn ra tôi nhỉ".

Diệp Vĩnh Khang quay đầu nhìn Tần Đại Dạ vài giây, sau đó nói: "Cậu ẩn thân cũng khá đấy, nhưng mà cậu có thể đổi nghề được không, đi làm giáo viên hoặc quản lý hậu cần cũng được, sao phải đi làm bảo vệ?"
Tần Đại Dạ tự hỏi: "Cái này có ảnh hưởng gì đến việc bảo vệ Tiểu công chúa không ạ?"
Diệp Vĩnh Khang lắc đầu: "Không, chỉ là cái tên Tần Đại Dạ của cậu, luôn khiến người ta cảm thấy làm nhân viên bảo vệ có cái gì đó không ổn".

Tần Đại Dạ gãi đầu và mỉm cười: "Nếu tôi không trở thành một bảo vệ, thì mới phụ cái tên Tần Đại Dạ đấy".

"Nhà trẻ có rất nhiều nữ giáo viên, Điện Chủ, ngài cũng biết tôi làm gì rồi đấy, loại chuyện này có bị coi là trái với kỷ luật không".


Diệp Vĩnh Khang thở dài nói: "Về phương diện này Điện Long Thần không có quy định.

Đây là quyền tự do của cậu, nhưng tôi phải nói trước, nhất định phải là anh tình em nguyện.

Nếu tên nhãi nhà cậu dám ép buộc hoặc dở trò gì tôi chắc chắn sẽ không tha cho cậu!"
"He he, đừng lo, Điện Chủ, có lời này của ngài tôi yên tâm rồi!"
Tần Đại Dạ vui vẻ nói.

Nhìn thấy dáng vẻ phơi phới của anh chàng này, Diệp Vĩnh Khang biết rằng sắp có nhiều cô nàng phải lao đao rồi đây.

Chỉ là Diệp Vĩnh Khang chưa từng ra lệnh cấm như vậy ở Điện Long Thần, ngay từ đầu bọn họ cũng không phải hiện thân của công lý, cũng không có nhiều hạn chế như vậy.


Các anh em mỗi ngày đều sống trong cảnh gò bó, đương nhiên Diệp Vĩnh Khang phải để bọn họ thoải mái tí chứ, bởi vì anh biết rằng không ai trong số những người anh em này có thể đảm bảo rằng ngày mai đầu của họ vẫn còn ở trên cổ.

Đêm thật yên bình.

Nhưng nhà họ Đào lại nổi phong ba bão táp!
"Nếu hận không báo này, Đào Vân Thiên tôi tuyệt đối không làm người nữa!"
Tóc của Đào Vân Thiên trở nên bạc trắng chỉ sau mười phút.

Mới mười phút trước, ông ta cảm thấy Đào Thiên Khánh đã ở đó lâu như vậy, theo lý thuyết thì phải giải quyết xong chuyện từ lâu rồi chứ, nhưng đến giờ ông ta vẫn chưa nhận được cuộc gọi nào.

Đột nhiên ông ta cảm thấy có gì đó không ổn, liền nhanh chóng dùng vài mối quan hệ để hỏi thăm, nhưng không ngờ lại là tin dữ của Đào Thiên Khánh!
Cái chết của Đào Xuân Yến hai ngày trước đã giáng một đòn mạnh vào ông ta.

Bây giờ lại mất đi một đứa con trai, tinh thần của Đào Vân Thiên hoàn toàn điên cuồng!
"Người đâu, phát thẻ lệnh nhà họ Đào!"


Bình luận

Truyện đang đọc