TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



Hả? Không phải chứ, tôi thấy Tiểu Huy khá đơn thuần, vậy bộ mặt thật của cậu ấy là gì?"
Sở Phi Yến nghi ngờ hỏi.

Diệp Vĩnh Khang lắc đầu khẽ thở dài: "Tôi cũng không biết, tạm thời đừng quan tâm đến chuyện này nữa, đi tìm bác Hải trước đã”.

Thật ra, Diệp Vĩnh Khang không phải không muốn nói cho Sở Phi Yến biết, mà anh thật sự không hiểu Mao Tiểu Huy là người thế nào.

Diệp Vĩnh Khang tuy rằng không lớn tuổi lắm, nhưng anh có thể nhìn thấu vô số người, nhiều lần bước tới ranh giới sinh tử đã luyện cho anh có mắt nhìn người chuẩn xác, bất kỳ ai trước mặt anh đều có thể nhìn thấu.

Chỉ có Mao Tiểu Huy là người duy nhất khiến Diệp Vĩnh Khang khó hiểu.

Trên thực tế, ngay từ đầu, Diệp Vĩnh Khang đã biết Mao Tiểu Huy tự mình đặt quả bom đó, bởi vì ngoài quả bom đó ra thì không thấy quả bom thứ hai trên đường đi.


Hơn nữa vừa nãy trong hang động nhiều người như vậy, Mao Tiểu Huy là người duy nhất có chất gây nổ trên người, không phải cậu ta còn có thể là ai?
Sở dĩ Diệp Vĩnh Khang không vạch trần là vì muốn xem mục đích của cậu ta rốt cuộc là gì.

Nhưng từ đầu đến cuối, Mao Tiểu Huy không có chút biểu hiện gì muốn làm hại đến Diệp Vĩnh Khang và Sở Phi Yến.

Hơn nữa, vào mỗi thời khắc quan trọng, cậu ta dù sợ hãi cũng sẽ lo lắng cho sự an nguy của Diệp Vĩnh Khang và Sở Phi Yến.

Trông có vẻ như ham sống sợ chết, nhưng luôn có thể đưa ra phán đoán chính xác nhất trong thời gian ngắn nhất, điều này khiến ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng phải đánh giá cao.

Quan trọng nhất là Diệp Vĩnh Khang có thể nhìn thấu ánh mắt của Mao Tiểu Huy biết rằng cậu ta không phải là người vui vẻ yêu đời gì, ngược lại Diệp Vĩnh Khang lại nhìn thấy nỗi buồn vô hạn trong đôi mắt ấy.

Nếu không phải trải qua nhiều chuyện người thường không thể tưởng tượng nổi, thì tuyệt đối sẽ không bao giờ có ánh mắt đó.


Lúc này trời đã hửng sáng hẳn, từ sáng sớm bác Hải đã bận rộn trong sân cùng với đống rau củ.

"Hai người sao lại trở về?"
Bác Hải hơi ngạc nhiên khi thấy Diệp Vĩnh Khang và Sở Phi Yến từ ngoài bước vào.

Nhưng rồi khuôn mặt lại lộ ra sự vui mừng: "Cô cậu không lên núi thì tốt quá, hôm qua sau khi cô cậu đi, tôi vẫn tự trách mình vì đã kể cho hai người nghe về chuyện con trăn mào gà”.

"Mật trăn mào gà quả thực là một báu vật, nhưng muốn lấy được nó, chuyện này nói thì dễ hơn làm, lên núi chẳng khác nào tìm đến cái chết".

"Cũng may cô cậu không đi, nếu không, cô cậu còn trẻ như vậy, trong lòng tôi sẽ vô cùng áy náy, ngồi xuống đi, để tôi đi pha trà”.

"Bác Hải, đêm qua chúng cháu lên núi rồi, vừa mới trở về từ trên đó”.

Lúc này, Sở Phi Yến đột nhiên nói.

Bác Hải sửng sốt, nghi hoặc hỏi: "Cô cậu lên núi rồi hả? Vậy hai người quay về đây bằng cách nào?"


Bình luận

Truyện đang đọc