TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG

Thánh Nữ Loan Loan cảm thấy tiếp tục giấu giếm e rằng cũng chẳng được lâu dài, dứt khoát lên tiếng nói: “Mục đích thật sự của việc tôi tới núi Thanh Thành lần này thật ra chính là vì Huyền Thuỷ Giáp”.

Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Cái này nhìn ra được, tiếp tục”.

Thánh Nữ Loan Loan lại nói tiếp: “Những lời tôi nói với anh trước đây cũng không phải đều là giả dối, tôi nhận được tin trưởng lão Xích Viêm của Trưởng Lão Các giáo phái áo đỏ quả thực đã xuất quan vào hai ngày trước”.

“Mặc dù không biết rõ động cơ ông ta xuất quan, thế nhưng dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được tám mươi phần trăm là vì tôi”.

“Tôi cũng không hề nói quá lời về tu vi của lão quái vật này, nếu như chúng ta mà động phải ông ta thì gần như không có bất kỳ khả năng chiến thắng nào”.

“Mà Huyền Thuỷ Giáp đã được luyện ra từ linh hồn thuần khiết nhất, lại ngâm mình mấy trăm năm trong hồ Hàn U, vừa khéo có thể khắc chế được ngọn lửa u tối của lão quái vật kia”.

“Vậy nên lần này tới núi Thanh Thành, tới hồ Hàn U ngâm mình là giả, tới bắt Huyền Thuỷ Giáp kia mới là thật”.

Diệp Vĩnh Khang nghe xong thì nghi hoặc nói: “Nếu như cô cũng đã biết thực lực của Huyền Thuỷ Giáp đó vô cùng cường hãn, hơn nữa ý định ban đầu của cô lại là không muốn nói cho tôi biết chuyện này, cô cảm thấy dựa vào sức mạnh của một mình cô đã đủ để đánh bại Huyền Thuỷ Giáp đó rồi ư?”

Thánh Nữ Loan Loan thở dài một hơi, nói: “Đương nhiên tôi biết bản thân không thể đánh bại được Huyền Thuỷ Giáp đó, vậy nên trước khi tôi đi đã nghĩ cách lấy được một lá bùa chú giam cầm ở chỗ bố nuôi”.

“Bùa chú giam cầm là bí thuật quý giá của giáo phái áo đỏ chúng tôi, bên trong ẩn chứa một loại trận pháp hết sức đặc biệt, là do giáo chủ nhiệm kỳ nào đó của giáo phái áo đỏ chế ra để đối phó với một xác quỷ từ mấy trăm năm trước”.

“Bùa chú giam cầm không chỉ có hiệu quả với xác quỷ, chỉ cần là mấy thứ như con rối của Kỳ Môn Độn Giáp thì đều có thể sử dụng được”.

“Thế nhưng điều khiến cho tôi không ngờ tới được là có lẽ vì Huyền Thuỷ Giáp đó được tạo nên từ linh hồn thuần khiết của Thiên Đạo Chân Nhân núi Thanh Thành từ mấy trăm năm trước, cộng thêm mấy trăm năm ngâm mình trong hồ Hàn U nên thực lực vượt xa so với dự liệu của tôi, bùa chú giam cầm kia căn bản không bắt được nó, tôi ngược lại còn suýt nữa rơi vào trong tay nó”.

“Còn về Huyền Mộc Giáp đó…”

Không đợi đối phương nói hết câu, Diệp Vĩnh Khang đã cướp lời: “Huyền Mộc Giáp đó chắc là của cô nhỉ, khi trước cô cố ý tự biên tự diễn nhiều như vậy, mục đích đại khái là vì muốn thăm dò thực lực của tôi phải không?”.

Thánh Nữ Loan Loan không chối cãi mà gật đầu thành thật: “Bởi vì tiếp theo đây tôi vẫn có rất nhiều việc cần anh giúp đỡ nên tôi phải tìm hiểu rõ về thực lực của anh, không ngờ lại bị anh nhìn ra rồi, tôi cũng thấy rất khó hiểu, tôi còn cho rằng khi đó đã diễn rất tốt rồi, sao anh lại nhìn ra được thế?”

Diệp Vĩnh Khang nhún vai nói: “Kỹ năng diễn xuất của cô thì qua ải, thế nhưng thời gian của mấy chi tiết nhỏ và môi trường mà cô tự biên tự diễn ra lại không ăn khớp, hơn nữa rõ ràng là cô đã hơi quá sức rồi”.

“Cả chặng đường cô giành giật từng giây từng phút với thời gian, thế nhưng sau khi vào Thục Địa, đường cao tốc ngon nghẻ lại không đi mà cứ nói gì mà muốn đi mấy con đường cũ để tận hưởng phong cảnh, cô không cảm thấy logic này căn bản không thông suốt hay sao?”

“Còn nữa, cô không sớm không muộn lại vừa khéo đi tiểu ở chỗ kia, sau đó vừa hay gặp được Huyền Mộc Giáp đấy”.

“Mấy chuyện này nếu như lôi từng cái ra nói thì đều rất hợp lý, thế nhưng nếu như xâu chuỗi vào một chỗ thì sự trùng hợp này có hơi không bình thường, vậy nên vở kịch tự biên tự diễn này của cô đã lộ rõ sơ hở ngay từ ban đầu”.

Thánh nữ Loan Loan nghe xong thì thở dài một hơi: “Anh quả nhiên là một lão già giảo hoạt”.

Diệp Vĩnh Khang: ???

“Này, chú ý vào cách dùng từ của cô đi, cái gì gọi là lão già giảo hoạt? Tôi rất già sao? Tôi đây gọi là đa mưu túc trí có hiểu không hả? Sau này tôi phải đi gặp thử thầy giáo thể dục phụ trách dạy ngữ văn của giáo phái áo đỏ mấy người, xem xem rốt cuộc là bông hoa lạ gì”.

Thánh Nữ Loan Loan liếc mắt: “Đó không phải đều cùng một ý hay sao, tôi đang khen anh thông minh đấy”.

Diệp Vĩnh Khang cũng không biết đối phương thật sự không có văn hoá hay là cố ý, tranh biện: “Vậy thì theo như cô nói, thiên trường địa cửu với đời đời bất diệt đều như nhau sao?”

Thanh Nữ Loan Loan nói với vẻ mặt ngưng trọng: “Lẽ nào không phải à?”

Diệp Vĩnh Khang: “…”

“Được được được, cô đẳng cấp, cô có văn hoá nhất, tôi chúc cô với chồng tương lai của cô cùng yêu cùng giết, đời đời bất diệt được chưa?”

Thánh Nữ Loan Loan lắc đầu nói: “Thánh Nữ của giáo phái áo đỏ không thể kết hôn”.

Diệp Vĩnh Khang ngơ ngác, cảm giác còn tiếp tục tranh luận về vấn đề này nữa thì bản thân mình sẽ sụp đổ mất thôi.

“Dừng dừng dừng, tạm dừng vấn đề này lại đã, tôi rất hiếu kỳ về một chuyện, mặc dù Huyền Mộc Giáp không mạnh bằng Huyền Thuỷ Giáp, thế nhưng thực lực cũng không hề yếu chút nào, có một trợ thủ tốt như vậy, sao cô không mang nó theo bên mình?”

Thánh Nữ Loan Loan đáp lời: “Đương nhiên là tôi có mang theo bên người rồi!”

Diệp Vĩnh Khang nghi hoặc đưa mắt nhìn khắp xung quanh: “Sao tôi lại không nhìn thấy?”

Thánh Nữ Loan Loan rút ra một tờ giấy màu vàng vò thành viên to cỡ đầu ngón tay cái rồi khẽ ném sang một bên.

Chỉ thấy không khí bên cạnh bất chợt xoay vòng, tiếp theo đó, Huyền Mộc Giáp khắp mình được bao trùm bởi một tầng giáp trụ như đã bị gỉ bất ngờ xuất hiện giữa không trung!

“Má ôi, cô là nhà ảo thuật đấy à?”

Dù là Diệp Vĩnh Khang đã có hiểu biết sâu rộng thì cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi trước cảnh tượng này.

“Đây không phải ảo thuật”.

Thánh Nữ Loan Loan mở lòng bàn tay ra, chỉ thấy tờ giấy màu vàng bị vo thành viên lại trở về trong lòng bàn tay của cô ta, hoá ra là một tờ bùa chú dùng chu sa để vẽ nên mấy hình thù kỳ quái.

“Đây là bùa chú giam cầm, không chỉ có thể dùng để bắt con rối mà còn có thể làm nơi an thân cho con rối đó”.

“Thế nhưng đừng xem thường lá bùa chú giam cầm này, bên trong ẩn chứa một loại trận pháp không gian, có điều trận pháp không gian này lại không có tác dụng với vật thể sống mà chỉ có tác dụng với con rối, thường ngày không dùng tới thì có thể cho con rối vào bên trong, lúc nào cần dùng lại thả ra là được rồi”.

Diệp Vĩnh Khang trợn mắt há mồm, nếu như không phải tận mắt trông thấy, nhất định có đánh chết anh cũng sẽ không tin trên thế giới này lại có cái trò huyền ảo như vậy.

“Đây là một thứ hay ho đấy!”

Diệp Vĩnh Khang xoa tay nói: “Nếu như cô đã có thứ này rồi, vậy thì còn phí công gì nữa chứ, bắt lấy nhiều con quái vật rồi thả vào bên trong, như thế không phải có thể mang theo bên người mình thiên quân vạn mã rồi hay sao? Đừng nói lão quái vật Xích Viêm gì nữa, cả tinh cầu này đều do cô định đoạt hết luôn!”

Thánh Nữ Loan Loan liếc nhìn bằng ánh mắt ghét bỏ: “Nào có chuyện đơn giản như lời anh nói, một lá bùa chú giam cầm này chỉ có thể dùng một lần, mỗi lần chỉ có thể đặt một con rối”.

“Hơn nữa muốn luyện ra được một lá bùa chú giam cầm lại cực kỳ phức tạp và khó khăn, còn cần thiên thời địa lợi, cộng thêm việc môn bí thuật này đã bị thất truyền rồi, những gì tôi biết hiện nay chính là chỉ có năm lá”.

“Một lá đã dùng trên thân Huyền Mộc Giáp, còn một lá nữa ban nãy khi bắt Huyền Thuỷ Giáp đã lãng phí mất rồi, trong tay bố nuôi tôi vẫn có ba lá nữa, cũng có thể nói bùa chú giam cầm có thể sử dụng trên thế giới này vào thời điểm hiện giờ chỉ còn ba lá mà thôi”.

Diệp Vĩnh Khang nghe xong thì rõ ràng thấy hơi tiếc nuối, thế nhưng nghĩ kỹ thì cũng phải, nếu như chuyện này dễ dàng như vậy thì thế giới này đều thuộc về giáo phái áo đỏ từ mấy trăm năm trước rồi.

Thanh Nữ Loan Loan búng ngón tay, Huyền Mộc Giáp đó liền biến mất giữa không trung như một trò ảo thuật, lá bùa chú giam cầm đang mở ra cũng tự mình thu gọn lại thành một tờ giấy vo viên bé bằng đầu ngón tay.

Diệp Vĩnh Khang liếc mắt nhìn viên giấy kia, sau đó híp mắt cười nói: “Thương lượng với cô chuyện này, sau này đợi lúc tôi giúp cô làm xong mọi chuyện, thứ này có thể…”

“Không thể!”

Diệp Vĩnh Khang vẫn còn chưa nói xong, thánh Nữ Loan Loan đã biết tiếp theo anh muốn nói cái gì, kiên quyết lên tiếng: “Tiểu Mộc Mộc là bạn tốt của tôi, tôi nhất định không thể cho anh được”.

“Hơn nữa anh cũng đừng mơ tưởng, Tiểu Mộc Mộc đã nhận chủ rồi, nó chỉ nghe theo lời của một mình tôi thôi, dù anh có sở hữu thứ này trong tay thì cũng chẳng có tác dụng gì”.

Diệp Vĩnh Khang nghe xong thì nhún nhún vai, nói: “Tôi cũng chẳng thèm, thứ này xấu như thế, tôi mang theo bên người còn thấy chán ghét nữa là”.

“Không cho phép anh nói Tiểu Mộc Mộc của tôi như thế, nếu anh còn nói xấu nó thì tôi sẽ thả nó ra đánh anh một trận!”

Thánh Nữ Loan Loan trợn mắt bực tức nói.

“Được được được, Tiểu Mộc Mộc của cô là ngầu nhất, là soái ca ngầu nhất trần đời này được đã chưa?”

Diệp Vĩnh Khang thấy hơi bất lực về cô gái này: “Đừng tranh cãi mấy chuyện này nữa, tiếp theo đây tính sao?”

Thánh Nữ Loan Loan thở ra, nói: “Đến sa mạc Bắc Cương”.

“Bắc Cương?”

Diệp Vĩnh Khang quay đầu nói: “Tôi nói này bà chị, cô không nhầm đấy chứ, cô có biết từ nơi này tới Bắc Cương xa chừng nào hay không?”

“Cô cũng không ngồi máy bay hay xe hoả, cũng không biết lái xe, sau chuyến đi này còn không khiến tôi mệt chết à?”

“Lại nói, đang tốt đẹp sao phải tới Bắc Cương làm gì không biết?”

Thánh Nữ Loan Loan cũng bày ra vẻ mặt không biết phải làm sao, thở dài nói: “Anh cho rằng tôi muốn à, đó cũng là chuyện không còn cách nào khác”.

“Ai bảo anh đánh chết Huyền Thuỷ Giáp, dẫu sao cũng phải qua cửa ải của lão quái vật Xích Diêm kia, nếu ải này mà không qua được thì làm gì cũng chỉ là vô ích”.

“Nếu như Huyền Thuỷ Giáp không được, vậy thì chỉ có thể cầu cạnh cái khác, tới sa mạc Bắc Cương tìm Huyền Thổ Giáp kia, mặc dù Huyền Thổ Giáp không mạnh như Huyền Thuỷ Giáp, thế nhưng cũng coi như có chút tác dụng với ngọn lửa u tối kia của lão quái vật Xích Viêm”.

Bình luận

Truyện đang đọc