Giọng nói đầu dây bên kia vừa run vừa khóc, như thể đang đối mặt với một điều gì đó rất kinh khủng.
Tiền Tử Mạn?
Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày, chuyện này làm cho anh vô cùng ngạc nhiên.
Tiền Tử Mạn là con gái của một trong ba đại gia tộc ở Giang Bắc.
Sau đó chọc vào Diệp Vĩnh Khang đã bị đuổi ra ngoại ô làm ruộng, sau đó thì không có tin tức gì nữa.
Nhưng Tiền Tử Mạn có ý gì khi đột ngột gọi điện cho anh vậy?
"Có chuyện gì?"
Diệp Vĩnh Khang khó hiểu hỏi.
Tiền Tử Mạn ở đầu dây bên kia điện thoại khóc: "Anh Diệp, tôi cầu xin anh, mau tới đây đi, tôi cầu xin anh".
Tiền Tử Mạn không trả lời chuyện gì đang xảy ra, chỉ liên tục cầu xin Diệp Vĩnh Khang mau chóng tới đó.
Diệp Vĩnh Khang sững sờ, lập tức cúp điện thoại.
Tuy rằng anh đã tha cho một người nhà họ Tiền, nhưng anh lại chả có ấn tượng tốt đẹp gì về gia tộc này, cho nên Diệp Vĩnh Khang đương nhiên sẽ không quan tâm đến chuyện của bọn họ.
Nhưng một lúc sau, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cảm thấy chuyện này có lẽ không đơn giản như vậy.
Tiền Tử Mạn tuy đáng ghét nhưng cô ta không ngốc, không ngây thơ đến mức mơ tưởng đến việc muốn Diệp Vĩnh Khang giúp đỡ khi gặp khó khăn.
Bên trong chắc chắn có ẩn tình gì đó.
"Thôi được rồi, dù sao cũng đang rảnh!"
Diệp Vĩnh Khang vươn vai, sau đó mới cầm chìa khóa xe lên, lắc lắc nó rồi đi ra ngoài.
Khi Diệp Vĩnh Khang yêu cầu ba đại gia tộc này về nông thôn làm ruộng, kỳ thực anh cũng không bạc đãi họ, còn chọn cho họ một nơi sơn thủy hữu tình.
Ở đây, suối chảy róc rách, hoa núi nở rộ, côn trùng kêu vang, chim chóc hót gọi, là nơi thích hợp để thư giãn.
Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa huýt sáo ngắm cảnh đẹp vùng nông thôn, lâu lâu lấy điện thoại di động ra chụp vài tấm ảnh phong cảnh gửi cho Hạ Huyền Trúc khiến Hạ Huyền Trúc không ngừng ghen tị, nói đợi cô qua đợt bận này nhất định phải dắt cô đi một lần.
Để tránh cho ba đại gia tộc này ở nông thôn lười biếng, Diệp Vĩnh Khang còn đặc biệt chuẩn bị vài mẫu ruộng trách nhiệm cho bọn họ, anh sẽ thường xuyên cho người tới kiểm tra.
Khi đi ngang qua ba cánh đồng trách nhiệm này, Diệp Vĩnh Khang nhìn xung quanh, xung quanh toàn là cây cối xanh tươi, nhất là khi có gió thổi qua, trong đầu liền vang lên giai điệu của bản nhạc "Wind Blowing Wheat Waves".
"Biết thế đã sớm để họ tới đây trồng trọt rồi, như vậy tốt biết bao".
Diệp Vĩnh Khang hài lòng gật đầu, sau đó ung dung đi về phía khu nhà của nhà họ Tiền.