TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



Sau khi nói xong, dùng một tay để tích lực, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên, hự một tiếng hung hăng đấm vào sợi tóc ấy.
Cú đấm này vô cùng mạnh, nhưng sợi tóc này lại không có chút thương tổn gì.
"Sư phụ, cái thứ mềm mềm nhỏ nhỏ này làm sao mà đập được?"
Triệu Đại Lực gãi đầu, lúc này mới nhận ra rằng một quyền đập nát sợi tóc còn khó hơn một quyền đập nát viên gạch.
"Quay về từ từ luyện tập đi, khi nào luyện xong thì tới tìm tôi”.
Diệp Vĩnh Khang đặt sợi tóc vào tay Triệu Đại Lực, sau đó mỉm cười chuẩn bị rời đi.
"Chờ đã, sư phụ!"
Triệu Đại Lực đột nhiên cầm lấy một chiếc túi từ trên ghế sau chiếc xe Hummer đưa cho anh, nở nụ cười: "Đây là một chút quà tôi chuẩn bị cho sư phụ và sư mẫu”.
"Quà? Không phải lại là cục gạch vàng đấy chứ?"
Diệp Vĩnh Khang nghi hoặc hỏi.
Triệu Đại Lực nở nụ cười thần bí: "Đương nhiên không phải, đây là đồ cho sư phụ và sư mẫu dùng, chúc hai người chơi vui vẻ, tôi đi trước đây!"

Quay lại xe, Diệp Vĩnh Khang tiện tay để chiếc túi lên ghế phụ lái.

Diệp Tiểu Trân ngồi ghế sau hỏi: “Bố, con gấu đen lúc nãy kia trông đáng sợ quá”.

Diệp Vĩnh Khang khởi động xe cười nói: “Tiểu Trân đừng sợ, anh ta là đệ tử của bố, xét về vai vế thì anh ta phải gọi con một tiếng sư tỷ đó”.

“Thật ạ? Ôi, mẹ ơi, con được làm sư tỷ rồi đấy”.

Diệp Tiểu Trân vui vẻ ôm lấy cánh tay Hạ Huyền Trúc, Hạ Huyền Trúc cũng nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt ngưỡng mộ nói: “Sao em lại ngưỡng mộ anh vậy chứ, một người đàn ông cao to vạm vỡ thế mà lại quỳ xuống gọi anh là sư phụ”.

Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Em muốn biết anh ta là ai không?”

“Ai thế?”
Hạ Huyền Trúc thắc mắc hỏi.

“Anh ta là chồng chưa cưới của Lâm Tĩnh, cậu chủ Triệu!”
Diệp Vĩnh Khang cười đáp.

“Hả? Anh ta là cậu chủ Triệu đó à, sao không giống trong tưởng tượng chút nào thế…”
Hạ Huyền Trúc kinh ngạc nói.

“Ha ha, nhìn người không nên nhìn vẻ ngoài mà, khi về em nói chuyện với Lâm Tĩnh, có thể suy xét đến người này, thật ra anh ta cũng rất tốt đấy”.

Diệp Vĩnh Khang nói.




Bình luận

Truyện đang đọc