TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



"Đúng rồi, có một chuyện cậu phải nhớ, dù cậu dùng cây Tử Kim Lan này vào mục đích gì thì vẫn phải luôn nhớ chỉ có thể dùng toàn bộ, một khi cưỡng chế tách ra thì nó sẽ lập tức khô héo”.

Khi Diệp Vĩnh Khang nghe thấy lời này, vẻ mặt đột nhiên sửng sốt.

Sở Phi Yến ở bên cạnh không để ý tới biểu hiện của Diệp Vĩnh Khang, vội vàng cảm ơn bác Hải: "Bác Hải, lần này cảm ơn bác rất nhiều.

Nếu không có bác thì ông nội cháu sẽ không cứu được”.

Bác Hải lắc đầu cười: "Người nên cảm ơn phải là tôi mới đúng, cô cậu đã giúp tôi một việc lớn, sau này hai người có chuyện gì, chỉ cần trong phạm vi Đông Hải cứ việc đến tìm tôi, coi như tôi nợ hai người một ân tình”.

"Cháu biết rồi bác Hải, vậy bác cứ bận việc của mình trước đi, cháu còn phải quay về báo tin tốt cho ông nội”.

Sau khi chào tạm biệt bác Hải, Sở Phi Yến kéo tay Diệp Vĩnh Khang và rời khỏi nhà cụ ấy.


"Anh Diệp, lần này cảm ơn anh rất nhiều, nếu không có sự giúp đỡ của anh, tôi không biết phải tìm Tử Kim Lan ở đâu”.

"Từ khi còn nhỏ, ông nội yêu thương tôi nhất, anh đã cứu ông nội của tôi, từ nay về sau anh sẽ là đại ân nhân của tôi!"
Sở Phi Yến trong mắt tràn đầy vẻ cảm động.

Nhưng vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang trông rất nghiêm trọng, anh vẫn không biết nên mở miệng thế nào để nói với Sở Phi Yến rằng Tử Kim Lan này sẽ không dùng để cứu ông nội cô ấy.

Kỳ thực tính cả lần này mới là lần thứ hai Diệp Vĩnh Khang gặp Sở Phi Yến.

Hơn nữa, Diệp Vĩnh Khang chưa bao giờ nghĩ rằng mình là chính nhân quân tử.

Trên chiến trường chỉ xem kẻ nào mưu mô hơn, kẻ nào chính nhân quân tử, kẻ nào ngu ngốc.

Hơn nữa Tử Kim Lan này còn dùng để cứu Hạ Huyền Trúc, cho nên theo lý mà nói, Diệp Vĩnh Khang không cần đắn đo nhiều.


Nhưng không biết tại sao, Diệp Vĩnh Khang lại không nỡ làm tổn thương cô gái chân thành và tốt bụng này.

Lần trước rõ ràng là anh đâm vào xe cô ấy, vậy mà cô ấy lại đưa anh tiền, trong khi hai người không hề quen biết, cảnh tượng đó khiến Diệp Vĩnh Khang vô cùng ấn tượng.

Trong xã hội vật chất này, Sở Phi Yến giống như một dòng suối trong vắt.

Lần này lên núi săn giết trăn mào gà, Diệp Vĩnh Khang đã biểu hiện rất rõ ràng, nhưng cô gái đơn thuần Sở Phi Yến từ đầu đến cuối lại cho rằng Diệp Vĩnh Khang chỉ là đang giúp cô ấy.

Diệp Vĩnh Khang không phải là loại người tốt trong truyền thuyết, nhưng cũng không phải là người xấu, bảo anh nhẫn tâm làm tổn thương một cô gái đơn thuần tốt bụng như vậy, anh quả thực rất khó xử.

“Phi Yến, tôi có chuyện muốn nói với cô”.

Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, quyết định nói cho Sở Phi Yến sự thật, mặc kệ từ nay về sau anh sẽ cảm thấy có lỗi cả đời.

“Anh Diệp, có chuyện gì vậy? Anh cứ nói đi, tôi giúp gì được tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Sở Phi Yến chớp đôi mắt to ngây thơ đáp.




Bình luận

Truyện đang đọc