TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



“Hai chiến thuật này mâu thuẫn với nhau, thế nên luôn là sự tồn tại độc lập, đó là sau khi đám người đó phục kích xong thế mà lại có thể thâm nhập và rút lui tình cùng lúc như thế”.

“Đội hình của họ thay đổi rất kỳ lạ, bao bọc vây đánh hai cánh từ một mũi tên đơn lao thẳng trực diện đến hai mũi tên kép”.

“Càng không thể tin được là trong mười phút ngắn ngủi đối phương lại liên tục sử dụng mười chín kiểu chiến thuật khác nhau hoàn toàn”.

“Dù tôi tận mắt nhìn thấy nhưng đến tận bây giờ tôi cũng không biết đối phương làm cách nào mà có thể dung hòa được nhiều chiến thuật như thế cùng một lúc”.

“Mấy chiến thuật này có vẻ như độc lập nhưng lại có thay đổi nhỏ, khéo léo dung hợp các chiến thuật này thành một thể, đúng là khiến tôi không thể tin được”.


“Tôi đang nghĩ nếu sau này tôi gặp phải đối thủ như vậy, đối diện với chiến thuật này, tôi nên phá nó thế nào… Đại ca, anh sao thế?”
Lục Phong Thần mới nói được một nửa bỗng nhận ra sắc mặt Diệp Vĩnh Khang trở nên căng thẳng, khóe môi khẽ giật, vô cùng không ổn.

“Lục Phong Thần, tôi hỏi anh nhé, lúc họ sử dụng chiến thuật này, có phải luôn phản công đánh bất ngờ với quy mô nhỏ?”
Diệp Vĩnh Khang bỗng giơ hai tay ra chụp lấy cánh tay Lục Phong Thần, sắc mặt u ám đáng sợ.

Lục Phong Thần hoang mang, không biết Diệp Vĩnh Khang bị gì: “Vâng… đây cũng là điểm khá kỳ lạ, bình thường chiến thuật thâm nhập và phản công trái ngược nhau nhưng cả quá trình đối phương lại sử dụng ba lần chiến thuật phản công với quy mô nhỏ… Đại ca, nhưng mà sao anh biết?”
Hơi thở của Diệp Vĩnh Khang trở nên nặng nề, hỏi tiếp: “Lúc sử dụng chiến thuật đánh bằng một mũi tên, có phải ở phía cuối họ còn xuất hiện thêm hai người nữa không?”
Lục Phong Thần nghe xong càng cảm thấy khó hiểu, ngơ ngác gật đầu nói: “Ừ, là thế đó, sao anh biết được những điều này? Lẽ nào… anh biết đối phương là ai?”
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày, liên tục hít vào thở ra dồn dập, cố gắng giữ cho mình cực kỳ bình tĩnh: “Còn phát hiện ra thứ gì đặc biệt ở hiện trường nữa không?”
Lục Phong Thần nghĩ ngợi rồi nói: “Lúc đó tôi phát hiện ra một thứ ở hiện trường, nhưng hình như cũng chẳng có gì đặc biệt”.


Vừa nói Lục Phong Thần vừa lật sang một bức ảnh trong máy tính bảng, sau đó đưa cho Diệp Vĩnh Khang: “Là cái này, cảm giác không có gì đặc biệt cả”.

Trong tấm ảnh là một tấm thẻ có kích thước bằng lá bài Poker, cả tấm thẻ đều màu đen trông có vẻ không có gì đặc biệt.

Nhưng khi Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy tấm thẻ, đôi mắt anh trợn to.

“Đại ca, rốt cuộc làm sao thế?”
Lục Phong Thần hoang mang.

Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm vào tấm thẻ đen, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Lục Phong Thần nói: “Lục Phong Thần, anh phải ghi nhớ từng chữ, không được bỏ sót mỗi câu nói bây giờ của tôi”.




Bình luận

Truyện đang đọc