TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



Cách biệt qua màn hình điện thoại, Diệp Vĩnh Khang cũng có thể tưởng tượng lão cáo già đó đang âm mưu đánh vào mặt anh, nhưng còn cách nào nữa, ai bảo anh bị người ta nắm sơ hở trong tay.

Ngược lại nói dễ nghe hơn thì hầu quân tướng chẳng qua chỉ là một hư danh, dựa theo tính cách gian xảo của lão cáo già Trịnh Thiên Khải, không chừng đằng sau đã gài biết bao nhiêu cái bẫy cho anh.

La Thiên Bằng đã gây ra tai họa lớn, số thiết bị đó cũng được trả về với chủ sở hữu ban đầu, lần này giao đấu, La Thiên Bằng đã thua hoàn toàn.

Nhưng lúc này hắn vẫn chưa nhận ra lần này hắn chỉ còn con đường chết.

Mà người tự tay đưa hắn đến Tây Thiên không ai khác chính là Tiền Tử Mạn mà hắn yêu nhất.

“Chú La, chú mau nghĩ cách cứu Thiên Bằng đi, sao anh ấy có thể làm ra chuyện ngu ngốc như thế, cháu vẫn đang đợi anh ấy cưới cháu mà”.

Sau khi biết La Thiên Bằng gây họa, Tiền Tử Mạn lập tức chạy đến nhà La Thiết Hiên khóc lóc ỉ ôi, ai nhìn thấy cũng cảm động.


“Đầu óc thằng khốn này bị cửa kẹp rồi sao?”
Sắc mặt La Thiết Hiên tái nhợt, vừa nãy lúc biết được tin tức này, ông ta giận đến mức suýt tắt thở.

Nếu là gây ra chuyện nhỏ, thậm chí đánh mấy người tàn phế thì với địa vị của nhà họ La ở Giang Bắc cũng có thể dễ dàng giải quyết.

Nhưng lần này thì khác, đó là cả chiếc xe tải chở đầy vũ khí nóng, ngay cả Yến Kinh cũng chấn động, cho dù La Thiết Hiên vét hết của cải thì lần này cũng hết cách.

“Thiết Hiên, ông mau nghĩ cách đi, chúng ta chỉ có một đứa con trai thôi, từ nhỏ Thiên Bằng đã được nuông chiều, điều kiện trong nhà giam tệ như thế, nó không chịu được đâu”.

Mẹ của La Thiên Bằng khóc lóc nói.

“Nhà giam ư? Lần này e là nó sẽ bị bắn chết đấy”.


La Thiết Hiên tức giận nói: “Còn không phải tại bà à? Bảo bà ngày thường đừng nuông chiều nó thì bà không nghe, giờ thì hay rồi, gây ra tai họa lớn, có ông trời cũng không cứu được nó”.

“Chú La, chú đừng trách cô nữa, bây giờ cô đang rất đau lòng”.

Tiền Tử Mạn đi đến cạnh mẹ La Thiên Bằng đỡ lấy cánh tay đối phương, nước mắt giàn giụa nói: “Cô yên tâm, mặc dù cháu và Thiên Bằng chưa kết hôn nhưng cháu đã xem mình là con dâu của cô rồi, sau này cháu sẽ hiếu thảo với cô như con gái ruột”.

“Hơn nữa cháu nghĩ Thiên Bằng cũng không phải là hoàn toàn không có cách cứu được, ngày mai là ngày diễn ra đại lễ sắc phong, đến lúc đó chúng ta có thể cầu xin hầu quân tướng, chỉ cần hầu quân tướng lên tiếng thì Thiên Bằng nhất định sẽ không sao”.

Nghe thế, mẹ La Thiên Bằng lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng nói với La Thiết Hiên: “Đúng thế, mai là đại lễ sắc phong, đến lúc đó quỳ xuống cầu xin hầu quân tướng, người ta nhất định sẽ cứu Thiên Bằng ra”.

Sắc mặt La Thiết Hiên cũng trở nên nghiêm túc, ánh mắt bỗng lóe lên tia sáng.

Đúng rồi ngày mai là đại lễ sắc phong, người đến tham dự đều là các nhân vật tầm cỡ có danh tiếng, dù không thể bám vào cây cao hầu quân tướng thì tùy tiện làm quen với vài ông lớn cũng sẽ có khả năng cứu La Thiên Bằng ra.




Bình luận

Truyện đang đọc