Thật ra cả quá trình châm cứu không lâu, chưa đến nửa tiếng.
Nhưng lại như vừa trải qua mấy thế kỷ dài đằng đẵng với Diệp Vĩnh Khang.
Sau khi cây châm cuối cùng được rút ra, cuối cùng Tần Minh cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới rảnh tay để lau đi mồ hôi ướt đẫm trên trán.
“Bác sĩ Tần, sao rồi?”
Diệp Vĩnh Khang thấy sắc mặt Hạ Huyền Trúc dần hồng hào thì không khỏi vui mừng.
Thế nhưng sắc mặt Tần Minh lại không tốt lắm, nhìn Diệp Vĩnh Khang thở dài nói: “Anh Diệp, cô Hạ xem như đã được cứu”.
“Nhưng tiếc là độc tố trong người cô ấy quá mạnh, tế bào thần kinh đã bị tổn thương nghiêm trọng”.
“Tôi chỉ có thể kích thích đặc biệt vào vài huyệt vị nào đó để kéo dài dấu hiệu mạng sống của cô Hạ, nhưng thời gian này chỉ có một tuần thôi”.
“Hơn nữa trong vòng một tuần này, mặc dù cô Hạ có dấu hiệu sống nhưng lại không có ý thức, thế nên… tôi chỉ đành nói một tiếng xin lỗi, tôi thật sự đã cố gắng hết sức rồi”.
Vừa dứt lời, Diệp Vĩnh Khang bỗng giơ tay nắm chặt lấy hai vai Tần Minh, trong mắt hiện lên vẻ tha thiết cầu xin và đau đớn, nghẹn ngào cầu xin: “Bác sĩ Tần, có thể nghĩ thêm cách nào khác không?”
“Cả đời này tôi chưa từng cầu xin ai, tôi xin anh, chỉ cần có thể cứu được vợ tôi, bảo tôi làm gì cũng được”.
“Tiền, đá quý, vàng, xe hạng sang, biệt thự, anh cần bao nhiêu tôi cho anh bấy nhiêu, dù bảo tôi giao mạng sống này cho anh cũng được, tôi cầu xin bác sĩ Tần”.
Tần Minh nhìn chăm chú vào mắt người đàn ông trẻ tuổi này, bỗng dưng cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp chặt.
Anh ta từng làm bên pháp y, từng chứng kiến quá nhiều thảm kịch sinh ly tử biệt, thế nên tính cách của anh ta cực kỳ bình tĩnh như thể thế giới này đã không còn bất kỳ thứ gì có thể chạm đến thần kinh anh ta nữa.
Nhưng giờ phút này, anh ta lại xao động trước đôi mắt của người đàn ông này.
Đôi mắt tràn đầy khát khao, tha thiết cầu xin, sợ hãi và sát khí khiến người ta run sợ đan xen vào nhau tạo ra một ánh mắt không thể diễn tả bằng lời.
Sau mười mấy giây, Tần Minh mới hoàn hồn lại từ sự xao động vừa rồi.
“Anh Diệp, thật xin lỗi, tôi thật sự đã cố gắng hết sức rồi, nhưng xét về lý thuyết cô Hạ không phải không còn hy vọng”.
“Nếu có thể tìm được thuốc dẫn để tế bào thần kinh tái tạo lại, có lẽ tôi có thể thử”.
Ánh mắt Diệp Vĩnh Khang lại lóe sáng, vội nói: “Là thuốc thế nào? Anh nói đi, dù trả bao nhiêu tiền cũng được”.
Tần Minh khẽ lắc đầu: “Loại thuốc dẫn có thể tái tạo tế bào thần kinh này chỉ tồn tại trong suy đoán lý thuyết thôi”.
“Nhưng không ai dám chắc có loại thuốc này trên thế giới hay không”.