TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



Nửa tiếng đồng hồ sau.

Mặt mày Hạ Đức Minh sưng vù, quỳ trên sân thượng, bên dưới đầu gối còn lót thêm hai quả sầu riêng.

“Mẹ, bố chỉ hút điếu thuốc mà thôi, cũng đã quỳ trên sân thượng nửa tiếng đồng hồ rồi, con thấy hay là thôi bỏ đi”.

Hạ Huyền Trúc thực sự không thể nhìn thêm được nữa.

“Con đừng thương xót ông ấy, lẽ nào con đã quên rồi sao? Lần trước bởi tên đần này ký tên lên giấy chuyển nhượng quyền cổ phần của công ty, suýt thì kéo con vào đống lửa, hôm nay nợ cũ thù mới tính cả thể luôn!”
Trương Hoa Phương tuỳ ý ngồi trên ghế, vừa cắn hạt dưa vừa tức giận nói.


Hạ Huyền Trúc ngơ ngác, không khỏi lắc đầu cười gượng.

Trước đây bố cô quả thực đã bị Hạ Tuyết Cầm lừa một lần, lấy giấy chuyển nhượng quyền cổ phần lừa Hạ Đức Minh kí tên lên trên, kết quả khiến Hạ Huyền Trúc phải gánh vác cả một công ty nợ nần chồng chất.

Có điều Hạ Huyền Trúc đã quên chuyện này từ lâu, không ngờ Trương Hoa Phương vẫn còn nhớ.

“Mẹ, không sao mà, chuyện đó Vĩnh Khang đã giúp đỡ giải quyết xong xuôi, đều qua cả rồi, mẹ đừng trách mắng bố nữa”.

Hạ Huyền Trúc vội vàng nói.

“Mẹ biết, khi đó mẹ đã chuẩn bị cả dao phay rồi, nếu như chuyện này thật sự dồn con đến ngõ cụt thì mẹ sẽ đi tìm lão già Hạ Chí Tài đó để liều mạng một phen!”
Trương Hoa Phương phun một cái vỏ hạt dưa ra khỏi miệng, vừa nhét nhân hạt dưa vào trong miệng Diệp Tiểu Trân vừa ngẩng đầu lạnh lùng nói với Diệp Vĩnh Khang: “Mặc dù tôi rất không thoải mái với loại bỏ đi như cậu, thế nhưng chuyện đó cậu xử lý cũng coi như ổn thoả”.


“Có điều cậu đừng vui mừng sớm quá, hiện giờ mới chỉ là thời gian thử nghiệm của cậu thôi, một khi để tôi phát hiện ra cậu dám đối xử không tốt dù chỉ một chút với con gái cưng và cháu ngoại của tôi thì tôi có thể cho cậu cút xéo bất kỳ lúc nào đấy!”
“Yên tâm đi mẹ, Huyền Trúc và Tiểu Trân chính là sinh mạng của con, con chắc chắn sẽ đối xử tốt với bọn họ”.

Diệp Vĩnh Khang vội vàng cười nói.

“Ai là Diệp Vĩnh Khang?”
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói đáng yêu.

Một cô gái tầm mười tám mười chín tuổi, tóc nhuộm màu đỏ rượu, mặc một chiếc quần bò rách với lối trang điểm như mấy cô gái ăn chơi bực tức bước từ ngoài cửa vào.

“Đồ chó má, anh chính là Diệp Vĩnh Khang đúng không, hôm nay tôi phải xé xác anh ra mới được!”
Cô gái đó liếc mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang đang ngồi trên ghế sô pha, nhấc một băng ghế lên muốn ném về phía Diệp Vĩnh Khang.

“Hiểu Đan, em đang làm gì thế, mau bỏ ghế xuống đi!”


Bình luận

Truyện đang đọc