TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



“Giám đốc Triệu, chúng tôi đã giúp ông bắt được kẻ trộm rồi, ngay cả tang vật cũng tìm thấy luôn!”
Chu Tiểu Lan vừa liếc nhìn đã nhận ra người đàn ông trung niên này chính là tổng giám đốc của Ngọc Thạch Trai.

“Ha ha, lần này thì vui rồi, rơi vào tay Nam Giang Vương còn vui hơn so với cảnh sát đấy!”
Vương Diễm Lệ cười ha hả, bà ta biết rất rõ kết quả của những kẻ dám trộm đồ của Nam Giang Vương.

“Giám đốc Triệu, ông nghe tôi nói đã!”
Trương Hoa Phương bước nhanh lên trước, nhìn giám đốc Triệu bằng ánh mắt khẩn cầu: “Giám đốc Triệu, chuyện này đều do một mình tôi làm, không liên quan đến người khác!”

“Các người muốn bắt thì bắt tôi là được rồi, muốn xử trí tôi thế nào cũng được, tuyệt đối đừng gây khó dễ cho con gái và con rể tôi!”
Giám đốc Triệu nghe vậy cũng thấy ngờ vực, không biết rốt cuộc là người phụ nữ trước mắt này đang nói gì.

“Tôi muốn hỏi, ai là Diệp Vĩnh Khang?”
Người đàn ông trung niên chẳng biết làm sao, đành phải lặp lại lần nữa.

Vương Diễm Lệ chỉ tay vào Diệp Vĩnh Khang: “Cậu ta chính là Diệp Vĩnh Khang, giám đốc Triệu đừng nghe người khác nói bừa, chuyện này là do cả nhà bọn họ cùng làm!”
Bà ta vừa nói vừa quay sang phía Diệp Vĩnh Khang, giễu cợt: “Nói đi, không phải cậu vừa khăng khăng không chịu thừa nhận à, mấy lời này giữ lại đó lát nữa ngụy biện trước mặt Nam Giang Vương đi!”
Diệp Vĩnh Khang thấy người này cũng hơi nghi ngờ, bèn hỏi: “Tôi chính là Diệp Vĩnh Khang, có chuyện gì không?”

Giám đốc Triệu nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang mấy giây, sau đó vội tiến lên cung kính đáp: “Xin chào cậu Diệp, tôi là tổng giám đốc của Ngọc Thạch Trai, tôi đặc biệt đến đây để xin lỗi cậu!”
Ông ta vừa dứt lời, không gian bỗng yên lặng như tờ.

Diệp Vĩnh Khang cũng chẳng hiểu gì: “Xin lỗi ư? Xin lỗi chuyện gì cơ?”
Giám đốc Triệu vội vàng giải thích: “Vô cùng xin lỗi cậu Diệp, tôi không biết cậu là bạn của ông chủ tôi, ông chủ nghe thấy chuyện mới vừa nãy đã rất tức giận”.

“Nên đặc biệt bảo tôi đích thân đưa tiền đến trả lại cho cậu, sau cùng là chân thành xin lỗi cậu, hy vọng cậu Diệp rộng lượng bỏ qua!”
“Vài hôm nữa tiền sẽ được chuyển lại vào tài khoản của cậu, ông chủ chúng tôi còn nói, sau này nếu cậu thích món đồ nào ở Ngọc Thạch Trai thì cứ tùy ý mang đi, toàn bộ đều là của cậu!”
Sau khi nghe xong, Diệp Vĩnh Khang mới hiểu ra, anh giơ tay lên cười nói: “Đây là hai chuyện khác nhau mà, mua đồ trả tiền là lẽ đương nhiên, không cần chuyển tiền lại đâu”.

“Không không không, cậu Diệp, cậu tuyệt đối đừng nói thế!”


Bình luận

Truyện đang đọc