“Bọn họ đã kí các bản thỏa thuận bảo mật nghiêm ngặt, vả lại tôi cũng đã thuê tổng cộng ba mươi sáu công ty xây dựng khác nhau”.
“Ba sáu công ty này chịu trách nhiệm độc lập về việc xây dựng các khu vực khác nhau, vì vậy chính bọn họ cũng không biết tổng thể tòa nhà sẽ như thế nào”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu hài lòng, Lăng Vi quả thực là nhân tài có đầu óc và năng lực, chính vì vậy mà ngay từ đầu, Diệp Vĩnh Khang đã giao lại dự án này cho cô ấy xử lý.
“Sếp Diệp, tôi vô cùng tò mò, đây là công trình ngầm lớn nhất mà tôi từng thấy”.
“Toàn bộ biến trúc ở dưới lòng đất mười mét, diện tích bằng hơn năm mươi sân bóng đá”.
“Hơn nữa còn có rất nhiều kết cấu kỳ lạ, không giống trung tâm mua sắm, cũng chẳng phải nhà kho.
Tôi rất muốn biết công trình vĩ đại dưới lòng đấy này dùng để làm gì?”
Lăng Vi nói xong, đột nhiên thấy Diệp Vĩnh khang đang chăm chú nhìn mình, chợt nhận ra mình lỡ lời, vội vàng nói: “Xin lỗi sếp Diệp, tôi không nhịn được nên đã hỏi câu không nên hỏi, xin anh hãy bỏ qua cho tôi!”
“Tôi mong là sẽ không có lần sau!”
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh đáp lời nhưng lại khiến Lăng Vi túa đầy mồ hôi lạnh trong nháy mắt: “Nhất định sẽ không!”
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang mới dời mắt đi, rút một tờ khăn giấy lau miệng rồi vươn vai, nói: “Được, hôm nay đến đây thôi, có chuyện gì thì kịp thời báo cáo với tôi là được”.
Sỡ dĩ hôm nay Diệp Vĩnh Khang đích thân đến đây một chuyến đương nhiên không phải vì chuyện ký tên, mà là vì muốn nhìn thử xem dự án bí mật mà anh đang tiến hành đến đâu rồi.
Sau khi anh về nước không bao lâu thì kế hoạch này cũng đã được khởi động, việc giữ bí mật thực hiện vô cùng nghiêm khắc, ngoài Lăng Vi ra thì đến cả đám người Thiên Ảnh cũng không hề hay biết.
Đương nhiên không phải vì anh không tin tưởng mấy người Thiên Ảnh, mà công trình này liên quan đến một kế hoạch vô cùng đặc thù, để tránh nảy sinh nhiều rắc rối thì càng ít người biết càng tốt.
“Đúng rồi anh Diệp, có chuyện này tôi cần phải nói với anh”.
Lăng Vi đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó liền mở lời: “Dạo gần đây, chúng ta có nhiều khoản tiền lớn được tiêu thụ ở Tư Liên, không thuộc về bất kỳ phương diện đầu tư thương mại nào mà hoàn toàn đơn thuần tiêu xài hưởng lạc”.
“Máy bay tư nhân, siêu xe, biển đảo, nhiều loại châu báu quý hiếm, trong vòng một tuần ngắn ngủi đã chi tiêu hơn năm tỷ tệ”.
“Mà khoản tiền này được lấy ra từ thẻ tín dụng không giới hạn thuộc tài khoản của anh Sử, tôi định liên lạc thử với anh ấy để hỏi han tình hình sử dụng tiền bạc”.
“Nhưng cho dù tôi có dùng cách gì đi nữa thì cũng không liên lạc được với anh ấy, cho nên tôi luôn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, cứ mãi do dự không biết có nên tạm đóng băng thẻ tín dụng này trước khi liên lạc được với anh Sử không”.
Khuôn mặt Diệp Vĩnh Khang đanh lại: “Cô chắc chắn là thẻ của Sử Nam Bắc chứ?”
Lăng Vi gật đầu: “Đã xác định là thẻ của anh ấy, nhưng tôi không dám chắc chắn có phải chính anh ấy tiêu xài hay không”.